Ngươi Biết Đó Không Phải Là Nàng

Chương 8: Tử Hành

Năm ta 8 tuổi, ta đã gặp một tỷ tỷ xinh đẹp đi lạc vào thôn. Tỷ ấy đang bị thương, ta không ngần ngại dùng cỏ linh linh để trị cho tỷ ấy. Tỷ tỷ rất hứng thú với cỏ linh này, liền hỏi ta nguồn gốc của chúng. Ta không e ngại mà trả lời loại cỏ này chỉ có ở thôn chúng ta, tác dụng trị thương rất tốt sẽ giúp chân tỷ ấy mau lành. Cha mẹ ta đã đừng nói tác dụng của cỏ Linh Linh không nên tùy tiện nói cho người ngoài thôn, nhưng tỷ ấy vẫn chỉ là đứa trẻ con giống như ta, ta sao lại có thể đề phòng.

Nhưng ta không ngờ, sự bất cẩn của ta đã gián tiếp gϊếŧ chết 134 mạng người của thôn. Tỷ tỷ xinh đẹp đó thật ra là một nữ tử tâm địa rắn rết, nàng ta là con gái độc nhất của giáo chủ Hoa Thiên Giáo. Biết được sự thật, nàng ta âm thầm báo cho cha nàng đưa thuộc hạ đến gϊếŧ sạch toàn bộ người trong thôn chúng ta, đốt sạch tất cả xóa đi mọi dấu vết. Nhưng chúng không ngờ, loại cỏ thần kì không những có tác dụng trị thương còn giúp cho người luyện võ gia tăng nội lực đó chỉ có thể sống được với sự chăm sóc đặc biệt của những người dân trong thôn.

Ta mãi mãi cũng không thể quên cảnh tượng ngày hôm đó, khắp nơi đều là máu. Là thi thể của cha ta, mẹ ta. Sáng nay họ vẫn còn mỉm cười nói ta hãy ăn nhiều một chút, có sức khỏe sau này còn có thể làm nhiều việc tốt giúp đỡ mọi người. Còn có thím Lưu vẫn hay xoa đầu ta khen ta hiểu chuyện, còn có muội muội Ngọc Nhi nhà Ngũ Thúc vẫn hay lẽo đẽo chạy theo ta xin kẹo... Giờ đây, tất cả đều trở thành những thi thể lạnh ngắt. Ta hận, ta thề nhất định bằng mọi giá phải trả thù cho người thôn ta.

Lửa cháy quá lớn, trong mơ hồ ta nhìn thấy một thiếu nữ, ta nắm lấy tay nàng cầu nàng hãy cứu ta, chỉ có thể sống sót ta mới có thể trả thù cho tất cả mọi người, ta tuyệt đối không thể chết, sau đó ta dần thϊếp đi…cảm giác có một hơi thở ấm áp bao vây che chở cho ta.

Lúc tỉnh lại, ta nhìn thấy một ông lão mặt mày phúc hậu. Người kể lại khi gặp ta, ta lúc đó chỉ còn một hơi thở, khắp mặt và người toàn là vết bỏng. Sau đó Người giúp ta trị thương, cứu ta một mạng, chữa lành những vết sẹo trên mặt của ta, cho ta một diện mạo hoàn toàn mới. Để trả ơn, ta đã đem hạt giống cuối cùng của cỏ Linh Linh giao cho người, hi vọng người có thể dùng nó để cứu giúp những người khác.

Ta từng hỏi người về thiếu nữ đã cứu ta ngày hôm đó nhưng người đáp rằng không thấy, lúc đó chỉ có mỗi mình ta đang thoi thóp. Lẽ nào trong cơn mê sảng ta đã nhìn nhầm chăng?

Sau đó, Người nhận ta làm đồ đệ, dạy cho ta võ học. Người cũng khuyên ta hãy buông bỏ hận thù, sống một cuộc đời mới nhưng làm sao ta có thể. Làm sao ta có thể quên được những tiếng hét, tiếng cầu cứu thôn dân ta.

Thiên Hoa giáo lúc bấy giờ đang vô cùng lớn mạnh, võ công của bọn chúng không danh môn chính phái nào có thể đấu lại. Không còn cách nào khác, muốn trả thù ta chỉ có cách duy nhất xin gia nhập vào chính bọn chúng để làm thuộc hạ. Do có tư chất võ học đã được sư phụ chỉ dạy, ta lập tức được thu nhận năm ta tròn 10 tuổi.

Vào Hoa Thiên giáo, ta mới biết được cuộc sống của thuộc hạ bên trong vô cùng khổ cực, bị ép uống thuốc độc, trải qua sự đau đớn của độc dược hàng tháng. Phải chịu sự huấn luyện vô cùng tàn khốc. Nhiệm vụ khi thực hiện không được phép thất bại, nếu có thất bại liền bị gϊếŧ chết. Nếu ai không chịu đựng nổi muốn bỏ trốn, không bị bắt lại thì cũng bị phát tán chất độc, kết cục cũng chỉ có chết.

Ta ẫn nhẫn hết 4 năm trời, cùng bọn họ đồng cam cộng khổ, giữa chúng ta có tình cảm huynh đệ không thể nói bằng lời. Cũng bốn năm đó, ta kiên trì tập luyện ngày đêm, với sự biểu hiện xuất sắc ta dần chiếm được sự tín nhiệm của giáo chủ và được làm hộ vệ thân tín bên cạnh hắn.

Năm ta 15 tuổi, giáo chủ bị ám sát, Hoa Nhạn thay thế cha nàng ta lên làm tân giáo chủ. Mãi đến khi giáo chủ chết, hắn cũng không nhớ ra ta là ai, thôn Mai Trang là ở nơi nào, có lẽ hắn làm quá nhiều chuyện ác, kẻ thù quá nhiều nên không thể nhớ nổi.

Sau khi Hoa Nhạn kế vị chức nhiệm của cha nàng, dưới sự hỗ trợ của Hoa Sơn, Hoa Độc và Hoa Mục ta đành tiếp tục chờ đợi.

Một năm sau, khi đã nắm mọi việc của giáo trong tay, ta chuẩn bị hành động thì bất ngờ phát hiện nàng ta có rất nhiều thay đổi. Sau đó Vấn Ngôn xuất hiện, ta sao có thể không phát hiện ra vở kịch của bọn họ. Lo sợ nàng ta nghi ngờ, ta đành án binh bất động, dù sao trong tay ta là rất nhiều sinh mạng của các thuộc hạ đã nguyện ý tin tưởng ta. Ta không dám mạo hiểm.

Dần dần ta phát hiện nàng ta dường như là một người khác, nàng ta lo lắng khi thấy ta và các thuộc hạ bị thương. Thỉnh thoảng ta bắt gặp nàng ta lén lút giúp đỡ những động vật nhỏ. Hoa Nhạn sao có thể có những hành động như vậy.

Nhưng như vậy thì làm sao, dù giờ nàng ta có làm trăm chuyện tốt thì cũng không thể bù đắp được những chuyện trong quá khứ nàng ta đã làm. Dẫu nàng có thay đổi thì cha ta mẹ ta cũng không sống lại được. Nàng không xứng được hạnh phúc, nàng phải chết.

Cho đến khi nàng ta không ngần ngại mà chắn tên cho ta. Trong cơn mê sảng phát sốt ta nghe thấy tiếng nàng lẩm bẩm "thật may, không phải là ngươi muốn gϊếŧ ta...". Khi nàng yếu ớt giao phó tính mạng cho ta, tin tưởng ta. Ta dao động. Lần đầu tiên ta sợ, ta sợ mình sẽ quên mất mối thù năm xưa.

Khi trở về, nhìn nàng đau khổ khi Mục Lão chết, nhìn nàng lao vào lo lắng kế sinh nhai cho các thuộc hạ. Ta càng chắc chắn rằng nàng không phải là Hoa Nhạn. Cho dù Hoa Nhạn thay đổi trở thành người tốt thì nàng ta cũng không thể có những kiến thức đó.

Ta còn biết trong lòng nàng có ta, nàng hay lặng lẽ lén nhìn ta, thỉnh thoảng còn đỏ mặt. Vết thương của nàng, cũng chỉ có ta mới có thể nhìn thấy.

Hôm tất niên đó, sát khí từ ta vốn không phải nhắm vào nàng, là ta hận chính ta trong cơn say mà quên đi mối hận diệt môn. Nếu nàng không phải Hoa Nhạn vậy Hoa Nhạn chân chính hiện đang ở đâu.

Bị Vấn Ngôn phát hiện ra ta cũng không buồn giải thích, tại sao ta phải nói với hắn chứ. Hắn suốt ngày quanh quẩn bên nàng làm ta chán ghét. Ở bên hắn ta mới thấy nàng có thể vui vẻ thoải mái, là ta đố kị với hắn.

Khi nàng hỏi ta có nguyện ý ở lại Hoa Thiên giáo không. Ta đáp ta muốn ở lại, không phải Hoa Thiên giáo mà là bên cạnh nàng mãi mãi. Ánh mắt ta nhìn nàng chăm chú hi vọng nàng có thể hiểu được lòng ta nhưng nàng lại lảng tránh, là vì sao chứ?

Nàng vậy mà lại lên kế hoạch bỏ trốn cùng Vấn Ngôn, ta thực sự tức giận. Nàng nói muốn ta sống tốt nhưng lại bỏ rơi ta. Ta không cam tâm. Ta phải đi tìm nàng hỏi thật rõ rốt cục là tại sao.

Nhưng khi gặp lại, nàng lại hoàn toàn xa cách. Nàng nói không muốn quay về cùng ta. Tại sao, tại sao nàng phải rời đi.

Khi nàng nói về chuyện cỏ Linh Linh. Ta dường như đánh mất lý trí, ta cứ như nhìn thấy Hoa Nhạn chân chính đã trở lại, mãi đến khi kiếm của ta cắm sâu vào người nàng, ta dường như sực tỉnh. Nàng không tránh mũi kiếm của ta, là nàng cố ý.

Vấn Ngôn chất vấn ta, dù không nói hết nhưng ta vẫn hiểu. Đúng, nàng không phải là Hoa Nhạn. Là ta cố chấp. Là ta đã sai. Nhìn nàng toàn thân ngập trong bể máu ta thực sự sợ hãi.

Vấn Ngôn ôm nàng lao xuống vách núi, ta liền nhảy theo. Nhưng ta vẫn không tìm thấy nàng. Mặc cho thương tích đầy mình ta vẫn kiên trì tìm kiếm. Nhưng nàng dường như đã biến mất khỏi thế gian.