Ngươi Biết Đó Không Phải Là Nàng

Chương 1: Giấc Mơ Kì Lạ

“Cháy, cháy rồi, mau chạy!" "cứu tôi với!” rõ ràng giây rồi ta vẫn đang ở trong trung tâm mua sắm, sao chớp mắt cái khung cảnh đã trở nên hỗn loạn. Khắp nơi đều là biển lửa, còn có rất nhiều người kêu cứu, quần áo của bọn họ đều không phải ở hiện đại, chẳng lẽ lại vào nhầm phim trường rồi sao.

“Cứu..”một bàn tay bé nhỏ nắm lấy chân ta, khắp người hắn đều là vết thương, ta sực tỉnh, tất cả đều là thật. Ta vội ôm lấy đứa bé chỉ khoảng 8 tuổi ấy lao ra khỏi đó, hướng phía trước mà chạy, nhưng ngọn lửa quá to, những thanh xà của căn nhà thi nhau đổ xuống, sự đau đớn ở lưng cho ta biết rằng đây không phải là giấc mơ. Ta dùng chút sức lực cuối cùng của mình bảo vệ lấy đứa bé nhỏ, sau đó dần thϊếp đi…

Tỉnh lại, ta thấy mình đang ở một nơi kì lạ, chẳng lẽ lại xuyên không như trong truyện rồi sao. Ta thử kêu gào gọi hệ thống nhưng không thấy ai đáp lại, đầu ta bỗng rất đau, kí ức của nguyên chủ thân thể này ồ ạt chảy vào ta. Hóa ra nàng là giáo chủ của nơi đây – phái sát thủ Thiên Hoa, dưới có khoảng hơn năm trăm thuộc hạ. Thật đáng tiếc, nàng là một nữ tữ ác độc.

Ta thật không dám tin, rõ ràng trước giờ đều làm việc tốt, hành hiệp trượng nghĩa, hà cớ gì chớp mắt đã biến thành người xấu, người người căm ghét, trong ký ức mơ hồ của nguyên chủ toàn là những ánh mắt căm phẫn, là những cỗ thi thể bị nàng đoạt mạng. Một đời thanh bạch của ta thật bị hủy rồi.

Ta thẫn thờ đau khổ suốt mấy ngày liền cũng đành phải chấp nhận sự thật, giờ điều quan trọng nhất là phải chấm dứt những việc ác của Thiên Hoa đang làm mà không khiến thuộc hạ nghi ngờ. Cũng may, võ công của Hoa Nhạn nguyên chủ quả không tồi, không hổ là đệ nhất sát thủ.Vừa xuyên qua, ta liền lấy lý do bế quan luyện công để không ai làm phiền, tỉ mỉ kiểm tra lại một lượt cách vận dụng võ công cổ đại của nàng. Hết thời gian một tháng, ta vừa muốn đi hít thở chút không khí đã thấy có bóng dáng ai đó bên ngoài.

"Giáo chủ, người đã tập hợp đầy đủ, đang đợi người ở bên ngoài.”

Người đến là một hắc y thiếu niên tướng mạo rất đẹp mắt, gương mặt có chút non nớt nhưng cặp mắt lại sắc bén và có chút tàn độc. Ta âm thầm đánh giá hắn, sát thủ ẩn giấu trong vỏ bọc này quả không tồi, ta xém chút cũng bị lừa.

Dưới cái nhìn chăm chú của ta, hắn thoáng mất tự nhiên, chỉ đành lặp lại "Giáo chủ, Tử Hành đã dẫn người đến đủ, đang đợi ở bên ngoài."

Nói về nguyên chủ, Hoa Nhạn nàng là người cực kì biết hưởng lạc. Hàng năm đều thu thập các nam tử xinh đẹp để hầu hạ nàng, hễ ai chống cự không tuân theo đều bị gϊếŧ chết. Thật xui xẻo, ta xuyên đến lại trúng ngay thời điểm "tuyển tú" này.

Dưới sảnh phòng là hơn hai mươi nam tử đã bị áp chế bằng thuốc độc, khiến họ không thể vận dụng nội lực, chỉ có thể tuân theo áp chế của thuộc hạ ta. Hơn phân nữa ánh mắt nhìn ta với vẻ sợ sệt, phân nửa còn lại chính là sự căm hận.

“Xem các người này, rõ ràng là không tự nguyện, thiệt khiến bổn tọa chán ghét mà.” Ta hờ hững ngồi lên ghế, trưng bày ra dáng vẻ lười biếng tùy tiện.

“Tử Hành, cho họ thuốc giải, mau chóng thả người đuổi bọn họ đi, đừng làm bẩn mắt ta nữa.” vừa nói, ta liền uể oải phất tay ra hiệu cho người lui, một chút kiên nhẫn cũng không có.

Lời ta vừa nói khiến bọn họ một phen kinh ngạc, ngay cả Tử Hành luôn điềm tĩnh cũng lộ chút dao động.

“Giáo chủ, đây đều là người được chọn để hầu hạ người, người đây là…” Hắn chưa dứt lời ta liền cắt ngang “chẳng phải ta đã có Tử Hành rồi sao!” ta nhìn hắn, lộ ra ý cười mờ nhạt. Thiếu niên lạnh lùng lập tức cứng đờ người, thoáng vẻ sợ hãi nhưng ngay lập tức hắn điều chỉnh lại tinh thần và nghiêm túc đáp ứng ta “xin tuân theo lệnh của giáo chủ.”

Biểu hiện của hắn khiến ta có chút buồn cười, không nỡ làm khó hắn nữa ta lên tiếng trấn an “Tử Hành đừng lo, ta chỉ đùa thôi, ngươi được việc như vậy, ta sẽ không bắt ép ủy khuất ngươi.”

Lời vừa nói xong, ta tiêu sái phất áo rời đi. Nhưng liền bị ngăn lại bởi một giọng nói trầm thấp.

“Giáo chủ xin dừng bước, tại hạ là cam tâm tình nguyện hầu hạ giáo chủ.”

Chủ nhân của giọng nói trên là một bạch y thiếu niên, tuy bị áp chế nhưng trông hắn không có vẻ gì chật vật, ngược lại tỏa ra sự cương trực hiếm có, mày rậm mắt sáng, rất dễ nhìn. Quả nhiên lại có một tên muốn ám sát ta tự dâng mình tới cửa.

“Người tên gì?” ta nhìn thẳng hắn mở lời.

“Tại hạ là Vấn Ngôn, người ở trấn Long Thành, ngưỡng mộ võ công của Giáo chủ đã lâu, vẫn luôn muốn được hầu hạ người.”

“Được, ngươi ở lại.” ta cười nham hiểm.

“Giáo chủ, chỉ e là hắn có ý đồ khác.” Tử Hành nhắc nhở ta.

“Không sao, ta tự có dự tính, hắn như thế này ngược lại có chút thú vị. Ngươi an bài chỗ tốt cho hắn.” nói xong, ta lần nữa tiêu sái rời đi, để lại Tử Hành với ánh mắt suy tư.

Tối đó, ta liền đến thăm Vấn Ngôn, tránh cho hắn nóng nảy mà sớm hành động. Tử Hành muốn theo hộ vệ nhưng ta liền từ chối. Với võ công hiện tại của ta và độc dược đã hạ cho Vấn Ngôn, hắn không phải là mối lo lớn. Ngược lại, Tử Hành mới khiến ta lo ngại. Trong ký ức của nguyên chủ, hắn tuyệt đối trung thành với nàng. Tuy nhiên ta luôn có cảm giác kỳ lạ chưa thể rõ được, ánh mắt đó đặc biệt có chút quen thuộc lẫn xa lạ...

Để đảm bảo sự trung thành của thuộc hạ. Hoa Nhạn khống chế họ bằng độc dược chỉ có thể uống thuốc giải hàng tháng. Hắn vì thuốc giải hay là vì nàng còn chưa biết được.

Thấy ta vừa đến, Vấn Ngôn liền chấp tay hành lễ. Sau khi được tắm rửa thay y phục, hắn càng trông đẹp mắt, khí chất thẳng thắn cương trực không che giấu nỗi. Không biết ai lại phái một tên ngốc đến đây nữa. Nếu ta quả thật là Hoa Nhạn chân chính, e là mồ hắn sớm đã xanh cỏ rồi.

“Nếu người đã nói muốn hầu hạ ta, hẳn ngươi nên biết giờ nên làm gì.” ta nhìn hắn, có chút chờ mong phản ứng của tên ngốc này.

Hắn tiến sát lại gần, tay đưa lên định cởϊ áσ khoát ngoài y phục ta, nhưng ngay lập tức tay còn lại đã chưởng lực hướng về phía ta, từng đòn từng đòn đều là chiêu đoạt mạng. Thật quá nóng vội rồi, ta còn tưởng hắn có kế sách gì hơn. Võ công của hắn quả không tồi, nhưng ta từ lúc xuyên vào thân thể này, không ngày nào là không luyện tập, hắn sớm đã rơi vào thế hạ phong.

“Tại sao ngươi không bị ảnh hưởng bởi độc dược của ta.” kiếm chĩa thẳng vào yết hầu của hắn, ta lập tức tra hỏi.

“Ma đầu, ta đã rơi vào tay người, muốn chém muốn gϊếŧ gì tùy người ra tay, đừng mong moi được thông tin gì từ ta.”

Câu nói này thực là có chút quen tai mà. Đại ca ơi, ta chỉ hỏi ngươi có một câu, không muốn trả lời thì thôi hà cớ gì lại đòi sống chết rồi.

“Ta không có hứng thú với mạng của ngươi, ta chỉ muốn hợp tác cùng ngươi. Nếu ngươi đồng ý, ta lập tức bảy ngày sau sẽ thả toàn bộ người của phái Mai Sơn.”