(23 Trở về hiện thực)
Khi Cung Trúc tỉnh dậy từ cơn mơ, Cố Quân Cố Hạ và mấy người bạn đang vây quanh cô.
Cô mở to hai mắt, không những không vui mừng mà cô còn ngơ ngác hỏi:
"Mấy người là ai?"
Một lúc sau, cô lại hỏi: "Tôi là ai?"
Sau khi bác sĩ kiểm tra vẫn không thấy đầu óc cô có vấn đề nhưng Cung Trúc đã mất toàn bộ kí ức, như thể... có ai đó đã xóa đi mọi thứ trong kí ức cô.
Sau vô số buổi kiểm tra ở bệnh viện, Cung Trúc vẫn trong tình trạng mất trí nhớ nhưng cô đã có thể sinh hoạt bình thường, cô sống như một sinh viên năm 3 bình thường, mỗi ngày đi học, chăm chỉ học tập, ngày nghỉ thì làm việc nhà.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cung Trúc làm việc cho một đài truyền hình địa phương, công tác mỗi ngày là chạy khắp nơi thu thập tin tức.
Ba năm sau, cô về bên Cố Hạ, người vẫn luôn chăm sóc cô.
Đêm trước đám cưới.
Cung Trúc mở cửa, khó hiểu hỏi: "Tôi có đặt đơn hàng chuyển phát đâu nhỉ?"
Nhân viên giao hàng đứng trước cửa lau mồ hôi, đáp rằng: "Đây là món hàng đắt tiền nhất công ty chúng tôi từng nhận, người gửi đã đặt hàng từ mấy năm trước rồi."
"Kì lạ thật."
Cung Trúc nhận món hàng, lúc mở ra, cô suýt thì bị chói mù mắt.
"Một chiếc nhẫn kim cương 10gram." cô đeo nhẫn kim cương, vui vẻ gõ cửa phòng Cố Hạ, "Cố Hạ giỏi đấy, không ngờ anh cũng biết lãng mạn như này."
Cố Hạ nhìn viên kim cương, biểu cảm phức tạp rồi nở nụ cười quái dị.
"Ừ, em thích không?"
Cung Trúc mạnh mẽ gật đầu.
Rõ ràng cô đang cười nhưng không biết vì sao, từng giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi, cô lau qua một lần nhưng nước mắt cứ rơi mãi không ngừng, khiến vạt áo cô ướt nhèm.
"Ngại quá," cô nghẹn ngào, "Hình như em vui hơi quá rồi, kì lạ quá, trước đây em có như này đâu."
Cô rất vui nhưng trái tim lại chợt thấy trống rỗng.
Cô ngẩn người rồi nghe loáng thoáng tiếng ai đó nhỏ giọng gọi: "Vợ chưa cưới à."
Rõ ràng chiếc nhẫn này là thứ cô thích nhất nhưng từ đó về sau, hễ Cung Trúc nhìn thấy nhẫn kim cương lần nào thì sẽ khóc lần đấy.
Sợ cô khóc quá đà tổn thương đến mắt, Cố Hạ chỉ còn cách cất chiếc nhẫn đi.
Chiếc nhẫn kim cương 10 gram cứ vậy yên vị trên nóc giá sách, lẳng lặng phủ lên mình một lớp bụi.
(24 Bí mật của Cố Hạ)
Sau khi tốt nghiệp, Cố Hạ gia nhập công ty công nghệ sinh học mới, từ nhân viên bình thường thăng tiến lên quản lí.
Cậu quẹt thẻ nhân viên, bước vào tầng 29, tầng cao nhất của công ti.
Tầng này xây dựng kho hồ sơ được bảo mật rất cao, ngay cả trong công ti không phải ai cũng có quyền được vào tầng này.
Nhưng Cố Hạ vẫn được phép vào, cậu mở cửa rồi lao thẳng đến căn phòng cuối cùng trong kho hồ sơ.
Nơi đó ghi chép lại tất cả tư liệu về thể ô nhiễm.
Cố Hạ phớt lờ dòng chữ đỏ "Tài liệu tuyệt mật, cấm mở", cậu tìm hàng thứ chín theo chiều kim đồng hồ.
Trên đó có đoạn viết:
Núi Tây Tạng là một ngọn núi cổ, tồn tại cách đây mười triệu năm, được chia làm hai thời kì: Đại Tàng Sơn và Tiểu Tàng Sơn.
Kẻ bảo vệ núi thời Đại Tàng Sơn là một hòn đá cứng.
Đá cứng sinh trưởng trên vách núi Tây Tạng, sau khi tu luyện bằng linh khí đất trời thì dần phát triển thành cơ thể phụ nữ.
Trên tảng đá cứng này còn có con nhện trắng đang giăng lưới, chúng nó nép bên nhau mà sống, cuối cùng con nhện cũng bị đá cứng ảnh hưởng, nó bắt đầu học cách biến hóa. (化形: biến hóa như kiểu thay đổi hình dạng của yêu quái ý)
Số mệnh của đá cứng rất lớn, nó làm nhiều việc thiện rồi từ đó nó thành thần. Nhưng sau khi thành thần, đá cứng lại vì nhiều lần cứu vớt vận mệnh chúng sinh rồi phạm phải luật trời, cuối cùng nó bị trời phạt đi lấp thung lũng không đáy.
Trước khi rời đi, đá cứng đã đưa tiên cốt cho nhện trắng, nhện trắng vốn sẽ thành yêu quái, tu theo ma đạo nhưng nhờ có tiên cốt của đá cứng, nhện trắng thành thần.
Nhện trắng nhớ ơn trước đây của đá cứng, bèn đi tìm trời, nó nguyện lấy thân mình gánh lấy trách nhiệm của đá cứng, chịu tội thay đá cứng.
Vậy là, nhện trắng thành thần núi mới của núi Tây Tạng, bước vào thời kì Tiểu Tàng Sơn.
Còn đá cứng được bước vào luân hồi, từ đó thoát khỏi sự khống chế của luật trời.
Đây là nguồn gốc ban đầu của DL-009.
Là một con nhện nhưng lại thành hòn đá cứng nhận trách nhiệm làm thần.
Cố Hạ bỏ tài liệu xuống, thầm nghĩ, 009, cuối cùng tôi vẫn thua anh.
Nhưng vậy thì sao, cơ thể 009 giờ đã bị phá hủy hoàn toàn, thứ duy nhất còn sót lại chỉ là một đôi mắt bị bỏ trong hộp đen thôi.
Dù nó có tái tạo được cơ thể thì cũng phải mất bao nhiêu lâu chứ? Một ngàn năm sao?
Khi đó liệu con người có còn tồn tại không?
Lúc xuống thang máy, nhìn bức tường màu bạc sáng lên, Cố Hạ bắt đầu ngẩn ngơ.
Thật ra cậu hiểu, cậu hiểu mình đã thua từ lâu rồi.
Trong giấc mơ năm ấy, cậu và những người khác ngủ say trong kén, rồi cậu gặp 009.
Trong ảo cảnh đó, 009 nói với Cố Hạ rằng cậu chỉ có thể mang một người ra khỏi nơi này, một là Cung Trúc, hai là chị của cậu Cố Quân, 009 hỏi cậu muốn đưa ai ra khỏi đây.
Câu hỏi đó như lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thách thức cậu có thể làm theo những gì đã biết trong thư hay không?
Sau này khi Cung Trúc tỉnh lại rồi quên hết mọi thứ, Cố Hạ đã rất vui mừng.
(25 cái ch.ết)
Cung Trúc sống hơn 70 tuổi.
Suốt cuộc đời cô đã đi qua mười mấy đất nước, nhiều lần đưa các thông tin quốc tế rất quan trọng, người ta cứ tưởng cô sẽ định cư ở nước ngoài nhưng sau cùng cô vẫn về lại quê hương, dùng tiền thu nhập để quyên góp xây dựng trường học, thư viện ở nhiều nơi.
Cô đã kết hôn ba lần, sinh được hai đứa con, các con đều đã lớn lên và có gia đình cho riêng mình.
Cung Trúc sống đến khi tận số.
Cô đeo máy thở nằm trên giường, con cháu đứng xung quanh, tiễn biệt cô lần cuối.
Năm tháng đã in màu bạc lên tóc cô, gương mặt cũng đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn trong veo như cũ.
Ánh mắt cô lướt qua đám đông trước giường, như thể đang chờ đợi ai đó.
Cuối cùng, tia hi vọng lụi tàn trong mắt cô.
Cô khép đôi mắt già nua nhưng trong trẻo, trong đầu hiện lên hình ảnh một đôi mắt cười dịu dàng.
Cả đời này, Cung Trúc đã nhớ về đôi mắt ấy vô số lần, cô đã quên người đó là ai nhưng vẫn luôn chờ đợi trong tiềm thức.
Cô biết, đời này cô đang đợi người sở hữu đôi mắt đó.
Dường như cách đây rất lâu, cô đã xây nên một nơi mang tên nhà tù trong đôi mắt ấy.
Cuối cùng cô vẫn không đợi được.
Nhưng không sao cả.
Cô nghĩ, dù sao đôi mắt đó cũng sẽ in dấu trong trái tim cô mãi mãi.
(26 luân hồi)
Rất nhiều năm sau, Trái đất, tại viện bảo tàng thể ô nhiễm.
Một cô gái ngây ngốc nhìn qua kính thủy tinh, ngơ ngác nhìn đôi mắt màu đen bên trong.
Ở dưới có một dòng chữ đen "DL-009"
"Đại Tây." bạn cùng lớp gọi cô, "Phi thuyền của tớ đến rồi, tớ đi trước đây."
Nữ sinh tên Đại Tây vội đáp lời, vừa quay đầu lại liền đập mặt vào ngực một người thanh niên.
Người này rất đẹp trai, gương mặt hơi nhợt nhạt, mái tóc đen như nhung, rất tuấn tú... Anh ta ăn mặc như nam chính trong mấy bộ phim thời xưa ở trái đất, một bộ vest đen lỗi thời.
Người đàn ông cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ bả vai cô.
Đại Tây chợt giật mình, vội vàng lắp bắp: "Chào... chào anh."
Người kia lịch sử hỏi: "Xin hỏi, năm nay là năm mấy?"
"Năm 903 theo lịch tân tinh tế." Đại Tây trả lời.
Nói xong cô lại thấy người trước mặt nhíu mày, như thể anh đang đau đầu.
"Sao thế?" Đại Tây vội hỏi, "Có cần tôi giúp gì không?"
Người đó chỉ vào mô hình địa cầu treo trong viện bảo tàng, thở dài nói: "Nơi đó có người vợ chưa cưới đang say ngủ của tôi, chỉ là... bây giờ tôi vẫn chưa tìm thấy cô ấy."
Cô ấy qua đời ở thời trái đất cổ xưa, nghìn năm sau anh mới nhớ đến lời hẹn ước với người tình, rồi tỉnh lại ở thời đại mới.
Cũng không biết ở hai nơi khác biệt thời gian như này, biết bao giờ mới có thể gặp lại lần thứ hai.
"Vậy phải làm sau đây?" Đại Tây vội hỏi.
Trên gương mặt tái nhợt của người đó hiện lên nụ cười: "Tìm tiếp thôi."
Giống như vô số lần trước đây.
Tiểu Thạch của anh, công chúa, vợ chưa cưới... chỉ cần em muốn, anh sẽ theo lời hẹn ước, lại quay về bên em lần nữa.
HẾT CHÍNH TRUYỆN