Giang Vãn Ngâm Không Như Trước

Chương 2

"Mỗi khi hắn khóc hay xảy ra chuyện gì đệ đều bị chửi mắng thậm tệ không khác gì nô ɭệ của hắn,thậm trí đệ bị đánh sắp gần chết mà thôi "

"Đến chết a tỷ cũng đều vì hắn mà chết, tỷ ấy chưa đừng nghĩ đến đệ cả,trong mắt chỉ có ngụy anh mà thôi "

" Có phải chăng đệ không nên tồn tại trên đời này,không ai cần đệ cũng ai yêu đệ cả"

Nói đến đây nước mắt của giang trừng cũng rơi xuống, giọng nói đầy nghẹn ngào khi nói những lời này, ánh mắt hiện sự xót thương khi nhớ lại.

Thanh Nguyệt giọng nói có bực tức nhưng nhiều hơn chính là sự căm phẫn hiện lên nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng an ủi ,bàn tay nhỏ đang nắm thì nhẹ nhàng như là lời trấn an vậy.

" Giang trừng đệ đừng có như vậy cũng từng đổ lỗi lên chính mình, tỷ biết đệ chịu nhiều ủy khuất đến như vậy"

" Trong khi đó tỷ lại không giúp đệ được gì cả, có phải tỷ quá vô dụng phải không tỷ đường đường là người tu tiên sắp phi thăng nhưng lại không giúp gì cho đệ "

" Trong lòng tỷ rất áy náy không thôi"

Giang trừng nghe thấy lời nói như vậy trong lòng thì vô cùng ấm áp đôi môi nở một nụ cười nhẹ nhàng trên đôi môi tái nhạt của mình.

" Thanh Nguyệt tỷ có biết không ,nếu tỷ là tỷ tỷ ruột của đệ thì tốt biết mấy nhỉ trên đời này không ai hiểu đệ bằng tỷ cả,không tỷ không vô dụng tỷ đã giúp cho đệ rất nhiều lần rồi "

" Nếu không có tỷ đệ đã chết rất nhiều lần rồi chứ không phải như bây giờ"

Thanh Nguyệt nghe thế bĩu môi đôi mắt hiện lên sát khí ,giọng nói có chút khàn khàn nhưng bên trong nghe được là quan tâm dành cho Giang trừng

" Đệ có hận bọn họ không?"

" Tại sao đệ không thể đi theo tỷ chứ mà chọn ở lại chịu khổ như vậy làm cái gì hả, ngay từ đầu tỷ là khuyên đệ đi theo tỷ hơn là ở lại "

" Đều tỷ mong muốn được nhìn thấy đệ hạnh phúc đó giang trừng à"

Giang trừng nghe thấy cũng biết thanh nguyệt rất tức giận khi mình quyết định như vậy ,giọng nói có chút cố chấp suy yếu.

" Nói đệ không hận bọn họ là nói dối nhưng cũng chẳng hận họ cả "

" Từ khi phụ thân mang ngụy vô tiện về đến giang gia đệ biết người phụ thân yêu là mẹ của ngụy vô tiện"

" Đệ rất hận nhưng cũng chẳng làm được gì cả ,đệ rất rõ ràng mình có bao nhiêu sự đau khổ nhưng đệ chẳng thể nào hận được cả"

" Vốn dĩ đệ không nên sinh ra đời thì có phải tốt hơn không a tỷ lúc nào cũng là ngụy anh mà thôi, còn phụ thân coi ngụy anh thành con ruột, còn đệ không khác gì người ngoài cả"

" Nếu nói người đối xử tốt với đệ có mẫu thân,giang quản sự và tỷ mà thôi "

" Chẳng qua mẫu thân đệ không biết đối xử với đệ như nào cho nên mới nghiêm khắc với đệ mà thôi "

" Trên đời này ai cũng tồn rằng đệ là một người ác độc, hại chết ngụy anh chết và nợ hắn nếu không phải vì cứu hắn, hắn nợ đệ mới phải, thì đệ đã không mất đi kim đan vào tay của bọn ôn cẩu đó"

" Ngụy anh hắn ngược lại bảo vệ bọn ôn cẩu đó nói bọn chúng vô tội không đáng chết ,bảo đệ tha cho bọn chúng, đệ làm không được "

" Nói đệ tàn nhẫn cũng được, chẳng phải giang gia và những người dân không phải cũng rất vô tội và nhiều người vô tội không đáng phải chết "

"Đệ cũng không muốn làm như vậy như không trả thù cho những người chết oan sao họ cũng những người vô cùng hiền lành mà"

" Nói đệ tha cho bọn ôn cẩu đó. Tại sao phải tha chứ bọn chúng đáng phải chết nếu không phải bọn chúng thì những người giang gia đã không phải chết bị lên lụy thế mà tên Ngụy anh đó dám nói như những lời như vậy đúng là Vong ơn phụ nghĩa"

" Nực cười chẳng ai biết đệ như nào cả rốt đời đệ đều đơn độc cả."

" Tim của đệ đau khổ lắm , đến cả cháu trai của đệ cũng nói như vậy"

" Ai cũng nói như vậy, đệ mong sau khi mình chết thanh nguyệt tỷ hãy rời khỏi nơi này vì không nơi này không thích hợp với tỷ một chút nào cả"

" Giang trừng biết mình không còn nhiều thời gian nữa với lại đệ cũng muốn mình giải thoát và đệ cũng không muốn ai nói về bí mật này mong tỷ hiểu cho đệ"

Thanh Nguyệt nghe vậy cũng hiểu lời nói của giang trừng là gì thì gật đầu tuy lòng không muốn thừa nhận ,cũng không muốn đáp ứng .

" Được tỷ đồng ý, tỷ sẽ không nói ,cho nên giang trừng đệ yên tâm "

" Tỷ tôn trọng quyết định của đệ ,cho nên đệ không lo lắng cho tỷ biết nên làm gì đệ yên nghỉ đi"

Thanh Nguyệt vừa nói dứt câu thì người đang nằm nhắm mắt lại nở một nụ cười tươi trước khi chết cơ thể bắt đầu trở nên lạnh đi khi không còn hơi thở nữa .

Nàng đi ra ngoài thì có một người đang đứng là một người đã già mái tóc đã bạc màu đôi mắt khi lên sự lo lắng cùng sự quan tâm người bên trong đi qua đi lại thanh nguyệt lắc đầu của mình.

" Xin lỗi ta không cứu được đệ ấy "

Người nọ nghe thế hiện sự buồn bã

" Tôi biết chứ không thể trách cô nương được khi ngài chọn con đường này ,dù tôi đã khuyên thế nào ngài ấy vẫn cố chấp mà thôi"

" Ngài ấy hi sinh rất nhiều cho giang gia này lão phu cũng hiểu ngài không muốn mắc nợ ai,có thể ngài đã muốn giải thoát rồi tại hạ ta tạ cô nương giúp đỡ"

" Dù sao lão phu cũng không thể giúp gì cho tôn chủ của mình sau này cô nương muốn làm gì "

Thanh Nguyệt ánh mắt hiện lên sự xa xăm nhìn phía kia

" Có lẽ ta sẽ đi xa nơi này ,đệ ấy nói ta không hợp với nơi này ,đệ ấy nói không có nói sai, sau khi làm hậu sự của đệ ấy xong ta sẽ rời đi"

Mấy ngày sau tin tức giang tôn chủ đã chết truyền ra ngoài tất cả người giang gia và người trong thành đều đóng cửa không buôn bán nữa đeo đồ tang, không khí hiện lên sự đau thương và buồn bã lẫn tiếng khóc đó càng thêm rõ ràng.

Còn những người bên ngoài thì vui vẻ có người thì nói

Người qua đường 1: Chết cũng đáng tên độc ác như vậy không đáng sống trên đời này làm cái gì khiến người khác cảm thấy ghê tởm mà thôi

Người qua đường 2: Quả nhiên ông trời có mắt mà tên đó chẳng xứng đáng sống làm gì chết hay lắm

Người qua đường 3: Chết hay lắm tên giang trừng đó không bằng súc sinh lấy kim đan của ngụy anh đúng đồ mặt dày thất đức quá mà

Người qua đường 4:Tên đó thật giống với mẫu thân của mình đều độc ác như nhau cả mà đúng là mẹ nào con lấy.

Người qua đường 5: Hahaha tên đó mà chết được sao mọi người đang đùa tôi sao tên đó lại chết dễ dàng như vậy được cơ chứ

Người qua đường 1: Đều là thật giang trừng đó chết rồi mọi người ai cũng biết nhưng không biết tại sao tên đó lại chết cả ,có lẽ gặp quả báo ấy mà.

Tại một chỗ nào đó ánh mắt hiện lên đôi đỏ lên giọng nói có chút không thể nào tin được

" Không thể nào giang trừng không thể nào chết, đang yên đang lành sao nói chết liền chết được, bọn họ nói dối đúng không Lam nhị ca ca"

" Rõ ràng giang trừng đang khỏe mà sao có thể chết được cơ chứ ha ha không thể nào bọn họ đều kẻ nói dối nhỉ "

Người bên cạnh như đang phát điên lên giọng nói lạnh lùng như đầy sự ôn nhu trong đó.

" Ngụy anh bình tĩnh một chút nào bọn họ nói đều là thật trong tu chân giới đều biết chuyện này "

" Dù sao tên đó đáng chết mà ,ngụy anh đừng quên tên đó đáng nhận được quả báo mà"

Ngụy anh nghe vậy ánh mắt hiện lên hoảng hốt và đau khổ, đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn vô cùng đáng sợ.