“Lần sau cậu có thể sờ bụng và đùi tôi, chúng cũng mềm mại như thỏ đấy.”
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, trong hộp thoại nghênh đón một hồi trầm mặc thật lâu.
Chóp tai của Nam Trạch nóng lên, đỏ bừng như nhỏ máu, cậu đang ở một nơi khác của Tinh Não.
Linh Chiêu lại mở tấm ảnh con thỏ kia ra, nó chỉ to bằng bàn tay của cậu, con thỏ ấy đang ngậm một mảnh lá cải trắng bị Nam Trạch nhẹ nhàng kéo ở trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay kia có nhiều vết chai do huấn luyện trường kỳ để lại, nhìn qua thô ráp và có sức, khiến cho Linh Chiêu không khỏi tưởng tượng hai tay kia vuốt ve cơ thể mình.
Mà trong đầu Nam Trạch cũng tưởng tượng chuyện gì đó, chỗ giữa háng của trang phục huấn luyện rõ ràng bị nhô lên cao.
“Sao không trả lời tôi, không tin à?”
"Biểu cảm tội nghiệp."
Phối hợp với biểu cảm kia, Nam Trạch ở trong đầu mô phỏng ra bộ dạng đáng thương của Linh Chiêu.
Hắn vội vàng trả lời "Thật sao?”
“Đương nhiên.”
"Cậu cũng có thể để cho chân của tôi quấn ở trên lưng của cậu hoặc là... Trên vai cậu."
Những lời này vừa gửi tới, trực tiếp khiến cho não bộ của Nam Trạch không ngừng miên man tưởng tượng, thân dưới trướng đến phát đau, đũng quần phác họa ra dấu vết cũng càng rõ ràng hơn.
“Ha ha, Nam Trạch, cậu nghỉ ngơi lâu như vậy làm gì thế!”
Nam Trạch cúi người, ngăn trở quang cảnh trước mặt, ra hiệu với người trong sân, ý bảo còn phải nghỉ ngơi một lát.
Qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi trả lời "Được".
“Phì.” Linh Chiêu nhịn không được cười ra tiếng, tâm trạng vô cùng sung sướиɠ.
Nam Trạch, cha của hắn là quân nhân đã xuất ngũ, mẹ của hắn là minh tinh nổi tiếng xinh đẹp năm xưa, chính hắn, ở trong trường học cũng là học sinh ưu tú và nổi tiếng đứng top 10 toàn trường.
Cậu vốn không muốn trêu chọc nhân vật nổi tiếng, nếu không phải Vương Tình đánh cược với cậu, rằng ai có thể tóm được trái tim của người nổi tiếng này, thì có thể cậu vĩnh viễn cũng sẽ không phát ra pheromone với Nam Trạch.
Nam Trạch là đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo, danh xứng với thực, mặc dù khuôn mặt kia đẹp trai, nhưng tựa như bài tú lơ khơ, hoàn toàn không hợp với từ bình dị gần gũi này. Hắn chưa bao giờ nói chuyện với Omega, phương thức liên lạc cũng không đưa ra, người ta đưa thư tình và quà tặng cho hắn, cho dù là đưa tận mặt thì hắn vẫn dùng vẻ mặt ghét bỏ đẩy ra xa.
Linh Chiêu có được phương thức liên lạc của hắn, chuyện này phải nói từ một năm trước, năm ấy học sinh mới vào nhập học, Linh Chiêu mua cơm trở về lớp, vừa vặn nhìn thấy Nam Trạch ngồi xổm ở trong góc. Có mấy người cùng cấp bậc với Linh Chiêu vây quanh hắn, đang muốn hỏi phương thức liên lạc của hắn.
Khi đó sắc mặt Nam Trạch rất không tốt, trắng như bức tường trắng mới cạo trong ký túc xá của bọn họ.
Linh Chiêu đi lên làm bộ như bản thân là người quen của hắn, đưa hắn tới một góc khác về cơ bản thì không có người đi ngang qua.
Hắn ngồi xổm dưới tàng cây ngẩn người, vô cùng đề phòng khi Linh Chiêu tới gần hắn.
Linh Chiêu không có cách nào khác, chỉ có thể tản ra pheromone của mình để trấn an, ghé sát vào người hắn, ban đầu Nam Trạch vẫn kháng cự, sau đó mới chậm rãi trầm tĩnh lại, ngẩng đầu nói tiếng cám ơn với Linh Chiêu.
Cũng vào lúc đó cậu có được phương thức liên lạc của hắn.
Tuy rằng hiện giờ liên lạc thì trông có vẻ đang cố ý muốn nịnh nọt lấy lòng đối phương, nhưng Vương Tình là một đứa nhà giàu, cậu ta đã bỏ ra 5000 đồng để cá cược với Linh Chiêu.
Linh Chiêu đồng ý, ai sẽ từ chối một khoản tiền từ trên trời rơi xuống cơ chứ.