Bị Alpha Điên Phê Bắn To Bụng

Chương 4

“Chờ một chút!” Nam Trạch vươn tay bắt lấy, nhưng hắn chỉ bắt được không khí hơi lạnh.

Hắn giật mình khỏi giường, trước mắt là ký túc xá của cơ sở huấn luyện quen thuộc.

Không bật đèn, căn phòng tối đen, chỉ có số thời gian từ chiếc đồng hồ điện tử trên bàn tản ra ánh sáng nhạt.

Hô hấp của Nam Trạch còn chưa vững vàng, hắn đỡ đầu, cảm giác dinh dính dưới thân khiến hắn khẽ nhíu mày.

Hắn xốc chăn lên nhìn, đũng quần cùng với ga giường đã ướŧ áŧ một vùng lớn, lúc này ©ôи ŧɧịt̠ ở dưới háng của hắn lại còn đang ngẩng cao đầu.

Nam Trạch thở dài, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Tinh não ở trên cổ tay của Linh Chiêu run lên vài cái, cậu cắt ngang người Alpha xa lạ đang đưa tới bó hoa cho cậu: "Thật ngại quá, tôi còn có việc.”

[Chủ nhật này tôi sẽ về.] Đầu dây bên kia gửi tới một tin nhắn.

[Có thể ra ngoài ăn cơm không?]

[Biểu cảm chờ mong]

Linh Chiêu nhìn xem ngày tháng, ngày đó cậu không có chuyện gì bận cả, rất nhanh cậu đã trả lời một câu.

[Được.]

Một chiếc phi thuyền loại nhỏ chậm rãi đáp xuống sân huấn luyện, Linh Chiêu cầm một bó hoa hồng Cappuccino nhỏ, ngọn tóc bị luồng khí lưu mạnh mẽ kia thổi lên, chúng bay lên rơi xuống ở thái dương của cậu.

Cửa khoang phi thuyền mở ra, vài tên có thân hình cao lớn lần lượt xuất hiện ở cửa khoang phi thuyền.

Linh Chiêu đứng ở chỗ gần nhất với lối ra của phi thuyền, bọn họ mang theo pheromone thuộc về Alpha, mỗi lần họ đi ngang qua người của Linh Chiêu, tầm mắt của bọn họ sẽ lập tức dừng lại ở trên người của cậu một hồi, có người lớn mật thậm chí còn huýt sáo với cậu.

Linh Chiêu nghiêng đầu, chờ bọn họ lần lượt đi xa, lúc này cậu mới nhìn thấy người cuối cùng ở trong phi thuyền đang chậm rãi đi ra ngoài.

Đầu tiên là người đó nhìn chung quanh một vòng, sau khi nhìn thấy Linh Chiêu, đối phương bèn cúi đầu từng bước một bước tới.

“Tặng cậu.” Linh Chiêu đem bó hoa kia đưa tới trước mặt hắn.

Nam Trạch rõ ràng không nghĩ tới Linh Chiêu sẽ chuẩn bị bó hoa cho hắn, hắn sửng sốt một chút rồi mới nhận lấy, cẩn thận từng li từng tí nâng bó hoa ấy ở trong ngực, lắp bắp nói lời cảm ơn với cậu.

Đây là lần đầu tiên Nam Trạch nhận được hoa, bó hoa kia rất đẹp mắt, trên cánh hoa có dính pheromone của Linh Chiêu, Nam Trạch nhịn không được ghé sát vào ngửi rồi lại ngửi.

“Thích không?”

Nam Trạch gật đầu, nhưng lại nhanh chóng bổ sung: “Tôi cũng muốn dẫn cậu đi mua, rõ ràng lần đầu tiên ra ngoài tôi không nên để cậu đến tiễn tôi..."

“Không cần, như thế có tính là cái gì đâu, cậu định mua hoa trả lại cho tôi à?”

“Không, không phải.”

“Vậy lát nữa cậu phụ trách đồ ăn cho hai đứa đi.”

“Được." Nam Trạch mãnh liệt gật đầu, sợ Linh Chiêu cảm thấy hắn không vui.

“May thay là cậu thấy thích chúng, đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho người khác đấy." Linh Chiêu ngại ngùng nở nụ cười, làm bộ ngượng ngùng mà quay đầu sang chỗ khác.

Một cảm giác vô cùng vui sướиɠ nhanh chóng vây quanh Nam Trạch, suýt chút nữa khoá miệng của hắn không khống chế được giương lên thành nụ cười, hắn gắt gao nâng bó hoa kia lên, ngay cả pheromone cũng không thể ức chế tản ra, mang theo khí tức vui sướиɠ, Nam Trạch bước tới gần Linh Chiêu.

“Tôi rất thích, tôi sẽ bảo quản chúng thật tốt.”

Mùi thơm mát lạnh kề sát vào người của Linh Chiêu, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ngửi được mùi pheromone do Nam Trạch phát ra, rất đặc biệt, là hương hoa, nhưng Linh Chiêu không nhận ra được mùi hương này là hoa gì, nó mê người đến mức nói không nên lời, hơn nữa mùi thơm dần dần nồng đậm, làm cho đầu óc của cậu mụ mị đi, cơ thể theo bản năng tiến sát lại gần theo hướng của Nam Trạch.