"Chơi điện thoại tao đi vô học trả cũng được" Câu nói của cậu làm nó có chút ngạc nhiên, gì này tốt dữ vậy?
Đức Việt nhìn Hoàng Huy đi khuất thì thập thò xuống chỗ cậu mà vớ đi cái chìa khoá xe " tao cho mày khỏi về luôn nè con".
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc và bắt đầu cho ba tiết học tiếp theo, Hoàng Huy bước vào lớp trên tay cầm một nắm kẹo đặt lên bàn Đức Việt.
"Gì nữa đây?" Đức Việt ngạc nhiên hỏi.
"Thấy mày xin Bảo Hân hoài mua cho mày đấy".
"ew, kẹo nó cho tao ngon hơn kẹo này".
"Vậy trả đây" Hoàng Huy chồm lên định lấy lại số kẹo đã cho thì bị nó cắn mạnh vài tay khiến cậu giật mình mà đánh vào đầu Đức Việt một cái thiệt kêu khiến nó hoảng loạn mà nhả tay Hoàng Huy ra và mở to mắt nhìn cậu.
"Mày đánh tao?" Đức Việt nhìn Hoàng Huy có chút sợ hãi và thất vọng.
"Chứ cái gì? Ai biểu mày chơi ngu sơ hở là cắn người ta".
Đức Việt nghe cậu nói cũng chẳng nói gì mà cứ thế quay lên im lặng suốt giờ ra chơi. Đến môn địa lý thầy phân công làm theo nhóm, đúng như dự đoán cậu và nó chung nhóm nhưng Đức Việt cố chấp nhất quyết không quay xuống thảo luận với nhóm- Nó không muốn thấy mặt cậu.
" Mày đánh nó dỗi rồi kìa" Đình Nguyên thấy vẻ mặt lầm lì của Đức Việt thì vỗ vỗ vai Hoàng Huy trêu chọc.
"Kệ nó ai kêu cứ hở ra là cắn đánh cho bỏ tật, ai nhịn được mãi".
Đức Việt nghe Hoàng Huy nói thì càng buồn hơn, nhưng nó vẫn cố làm nét mặt vui vẻ đùa giỡn với mấy đứa xung quanh. Đức Việt vẫn đang chờ đợi lời chủ động từ Hoàng Huy.
Sắp hết giờ học nhưng Hoàng Huy vẫn như vậy vẫn không ngó ngàng gì đến sự giận dỗi của Đức Việt làm nó có chút cảm giác tội lỗi, cuối cùng việc gì cũng đến tay nó:
"Kẹo nè ăn đi, xin lỗi được chưa".
"Mày làm rớt đất à?" Hoàng Huy cứ nghĩ cả hai sẽ cứ như vậy đến vài tuần nhưng đâu ngờ nó lại là người chủ động chứ.
"Con chó, không ăn thì thôi" Đức Việt đang định lấy lại kẹo thì bị giữ tay lại.
"Cho rồi ai lấy lại, sao này đừng có cắn lung tung đấy chơi ít có ngu".
"Hứ, tao thích thế đấy" Hết bị giận nó liền đổi sang mode matday ngay.
"Nãy đánh đau không".
"Mày đánh đâu nó đau đâu muốn bay cái não tao thôi à".
"Ừ may mốt không cắn nữa thì tao không đánh" Hoàng Huy vừa xoa đầu Đức Việt vừa nói.
"Có cục c*c" Đức Việt vừa giơ ngón giữa vừa nói. Ủa mà khoan Hoàng Huy nó vừa làm gì đấy??? Wtf Hoàng Huy vừa xoa đầu nó trời ơi. Đức Việt hoảng loạn nhìn cậu nhưng Hoàng Huy vẫn cứ thản nhiên như vậy.
Cả hai vừa làm lành xong thì tiếng trống kết thúc tiết học cũng kết thúc, tất cả mọi người như đàn ong vỡ tổ mà ùa ra kể cả cậu và nó.
Hoàng Huy đi xuống nhà xe mò chìa khóa thì chẳng thấy đâu cả làm cậu hết hồn mà lục tung balo. Cậu nhìn chiếc balo trống rỗng của mà ngẫm nghĩ một hồi rồi cười khẽ.
"Đức Việt chìa khóa tao đâu?" Cậu đứng đợi nó ở nhà xe rồi xách nó lại.
"ehe tao quên trả mày nè nãy giận quá nên lấy hì hì".
Nhận lại được chìa khóa nhưng Hoàng Huy không về ngay mà đứng ở đấy như thể đang đợi nó.
"Cái má, sao nó không chạy vậy trời" Đức Việt rít lên một câu chửi thề khiến Hoàng Huy chú ý, cậu dựng xe đi lại chỗ cậu giả vờ hỏi.
"Chủ nào xe thế" Cậu vừa nói vừa kéo nó ra chỗ khác để bản thân xem xét chiếc xe bị gì.
"đi ra đi tao không có cần mày coi dùm" Nó định giật lại chiếc xe thì bị Hoàng Huy cản lại cậu cười cười nói.
"Xe xì rồi không đi về được đâu để tao kè về cho".
Đức Việt liếc nhìn chiếc xe có chút nghi ngờ nhưng cũng đành nghe lời vì bây giờ còn ai ngoài Hoàng Huy có thể giúp nó.
Cả hai cùng nhau về chung một đường, một điều mà nó không hề hay biết đó là nhà Hoàng Huy không hề cùng đường với Đức Việt nhưng cậu vẫn chọn giúp nó có thể lết về nhà. Nó và cậu đang đi thì bỗng cơn mưa đổ ào xuống làm cả hai không kịp trở tay.
Hoàng Huy vội lấy áo mưa của mình mà khoác lên cho nó còn bản thân thì cố gắng chịu ướt.
"Áo của mày mà mau mặc vô đi không bệnh đó má".
"Không sao đâu mày mặc đi tao khỏe lắm".
Hoàng Huy xua xua tay ý bảo nó giữ lại áo mưa đi, cậu nhanh chóng kè nó về đến nhà an toàn dặn dò nó sửa xe đàng hoàng rồi mới phóng xe về nhà mình. Những hạt mưa cứ tạt vô mặt cậu như trút nước nhưng Hoàng Huy không có vẻ nào là khó chịu hết vì cuối cùng cậu cũng đã biết được địa chỉ nhà nó.
Cái gì tới cũng tới, hôm sau Hoàng Huy bệnh thật cậu cảm thấy sắp chết đến nơi nhưng vẫn cố đến trường vì ở đó có liều thuốc chữa lành.
"Cầm cái quạt quạt sau lưng cho tao" Đức Việt đưa cái quạt mini cho Hoàng Huy, cậu cũng nghe lời mà quạt quạt phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi của nó mà không nói một lời.
"Thường tao nhờ mày cứ nhăn tới nhăn lui sao nay im ru vậy" Nó quay qua thấy vẻ mặt bơ phờ của Hoàng Huy khiến nó cũng có chút tội lỗi. Chắc là vì đưa nó về nên mới bệnh đây mà.
"Không sao, mày im lặng quay lên đi tao quạt".
"Thường tao nhờ mày cứ nhăn tới nhăn lui sao nay im ru vậy" Nó quay qua thấy vẻ mặt bơ phờ của Hoàng Huy khiến nó cũng có chút tội lỗi. Chắc là vì đưa nó về nên mới bệnh đây mà.
"Không sao, mày im lặng quay lên đi tao quạt" Cậu vẫn giữ khư khư cái quạt mini quạt sau cái lưng ướt nhẹp của nó.
Tiếng trống vào học cũng vang lên, Đức Việt giật lấy cái quạt rồi quay lên chuyển bị cho tiết học. Bình thường lúc nào Đức Việt quay xuống chọc Hoàng Huy cậu cũng đáp lại nhưng hôm nay cậu vẫn im lặng mà ngủ gục trên bàn khiến nó hơi lo mà lấy tay khều khều.
"Nè nè, mày ổn hông dợ. Có cần đi xuống phòng y tế không".
"không sao, ngoan nín mỏ lại dùm tao một tí".
" Mẹ mày kêu anh đi rồi tao đỡ xuống phòng y tế nè".
"Đéo cần" Hoàng Huy trả lười nó xong liền gục xuống bàn.
"Đình Nguyên hay mày đỡ nó xuống phòng y tế đi không hồi nó chết đây á".
"Thôi không cần làm phiền đâu để tao tự đi" Nói rồi Hoàng Huy giơ tay xin giáo viên xuống phòng y tế.
Đức Việt nhìn theo bóng lưng cao lớn của Hoàng Huy có hơi lo lắng, nói đúng hơn là nó sợ cậu đi nửa chừng xỉu thì lại khổ. Trông ngóng một hồi thì Hoàng Huy cũng trở lên với vẻ mặt có chút ổn hơn lúc ban đầu.
" thế nào rồi?" Đức Việt thấy cậu ngồi xuống liền gấp gáp hỏi.
"Ổn rồi".
"Thấy ngu chưa có cái áo mưa không mặc đưa tao giờ bệnh vầy nè".
"Tao mặc thì đứa bệnh là mày à? Để công chúa bệnh thì kì lắm".
"Ọe thấy gớm" Đức Việt ngượng đỏ cả mặt khi nghe Hoàn Huy gọi mình là công chúa. Vailon thằng này sốt cao nên sảng à???.
Đức Việt vô tình biết được nhỏ cùng bàn ship mình và Hoàng Huy khiến nó hơi cáu mà mắng cô bạn.
"Mày nín nha tao không có thích nó đừng có ship linh tinh".
"Biết rồi mệt ghê không ship nữa là được chứ gì?".
"Đúm, mày đừng có để tao giận mày nha".
Hoàng Huy nghe nó nói khiến cậu có chút sững người, thì ra được ship với cậu là một diều tệ đối với Đức Việt.
Hoàng Huy bắt đầu suy nghĩ về cả hai, cậu không chắc bản thân có tình cảm với nó nhưng cậu chắc chắn cậu muốn thân với Đức Việt trên cả tình bạn cơ.
"Đức Việt nói đúng đấy tao thẳng nên đừng có ship lung tung" Chính bản thân cậu cũng thấy ngượng trước câu nói của mình, chính cậu cũng chẳng biết mình có thẳng hay không.
Đức Việt nghe Hoàng Huy nói vậy nó cũng gật gật đầu đồng tình. Đức Việt vẫn vậy nó vẫn vô tư quay xuống trêu chọc Hoàng Huy mãi khiến cậu do ngấm chút bệnh nên hơi cọc. Định dọa nó tí thì đức Việt hét lên:
"Anh đừng có đánh taooo".
Hoàng Huy đang giữ chặt hai tay nó bỗng giật mình khi nghe nó la lên.
"Mày vừa gọi gì cơ?".
"Anh đừng có đánh tao" đức Việt lắp lại cau nói đó một làn nữa.
Hoàng Huy nghe nó gọi mình là anh thì cười hì hì rồi buông tay nó ra.
"Mày hèn ghê á Đức Việt sợ bị người ta đánh cái kêu người ta là anh luôn".
"Kệ tao thà kêu anh còn hơn bị nó đánh, nó đánh đau chetme".
"Sợ đau mà vẫn thích kiếm chuyện đấy" Hoàng Huy nhếch mép cười khi nghe nó nói.
"Hứ kệ tao".
Cả bọn cứ cười khúc khích cho qua hết tiết học. Hoàng Huy chạy về nhà thì cứ thấy Đức Việt chạy sau lưng mãi, rõ ràng có cùng đường đâu mà đi cùng? Cậu chạy chậm lại chờ nó đi cùng.
"Sao lại theo tao?".
"Mày đang bệnh mà đi một mình lỡ té đâu thì sao" Đức Việt diện lý do.
"Mày nghĩ tao yếu thế à".
"Chứ gì nữa một tuần mày bệnh hết 2 ngày rồi to thế mà yếu xìu".
"Mọe cái thằng này, chạy nhanh lên đi không tao bỏ đấy" Hoàng Huy định mắng nó nhưng rồi cậu chỉ phì cười rồi thôi.
Ánh nắng chiều tà chiếu xuống làm chói chang cả một con đường dài. Cảnh sắc thơ mộng nhưng tiếc là không dành cho đôi ta.