Có vẻ như bé thực sự đã kiệt sức vì dọn dẹp ngày hôm qua.
Hắc Long nằm bên cạnh mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của nó là nhìn tiểu mao cầu ngủ đến mơ màng với bộ lông xù xù, nó mới thả lỏng.
“Chíp~”
Mamy buổi sáng tốt lành, mẹ đã ăn gì chưa? Mẹ có đói bụng không? Chúng ta cùng đi săn mồi nào!
Tô Tinh bay đến đỉnh đầu Hắc Long, chụp cánh vỗ vỗ.
Hắc Long lập tức hiểu ý bé.
Nó đứng dậy, duỗi thẳng tứ chi chậm rãi đi đến cửa hang, nhảy xuống giương cánh bay cao.
Sau khi nó bay ra khỏi hang, Tô Tinh cũng vỗ cánh đuổi theo.
Bé không lựa chọn địa điểm săn mồi cho Hắc Long mà chỉ bay bên cạnh mẹ Rồng Đen, chờ mẹ quyết định.
Con rồng đen bay về phía bên trái khu rừng, là khu vực hoạt động chính của quái thú cổ dài.
Tô Tinh cũng bay tới.
Thật ra bé muốn bay đến cánh đồng hoa hạt dưa trắng bên phải rừng rậm nhưng nơi đó lại gần hồ lớn, bởi vì kinh nghiệm từ ngày hôm qua, Tô Tinh không dám đến gần đó.
Qua mấy ngày nữa lại đến xem xem.
Trước mùa đông, ngày nào họ cũng chạy vào rừng cây chưa bao giờ gặp quái vật này nọ từ khu rừng bên cạnh. Có lẽ con quái vật kia cũng không thích ra cửa?
Huống hồ những sinh vật cường đại giống nhau luôn ngầm bảo trì khoảng cách nhất định với nhau, sẽ không tuỳ tiện xâm phạm lãnh địa của đối phương.
Khu rừng này hiển nhiên là lãnh địa của Hắc Long ma ma, khả năng quái vật từ khu rừng phía đối diện trực tiếp xông đến là rất nhỏ.
Những ngày kế tiếp, Tô Tinh đặc biệt chú ý đến chuyện xảy ra ở bên kia hồ.
Tiếng kêu giận dữ, lực xuyên thấu như lần trước không còn xuất hiện nữa.
Thỉnh thoảng bé có thể thấy một vài tiếng tựa như tiếng kêu nhưng cách quá xa, không nghe rõ được.
Trong lúc đó còn xuất hiện một việc kỳ lạ.
Một đêm nọ, khi Tô Tinh đang ngắm sao trên vách núi, bé thoáng thấy phía rừng rậm đối diện ánh lửa đỏ nhảy múa.
Bé khϊếp sợ cho rằng có một đám cháy trong khu rừng cây, vội vàng đánh thức mẹ Rồng Đen đang ngủ bên cạnh.
Sau khi Hắc Long tỉnh dậy, nó quay đầu nhìn vào rừng rậm bên cạnh, lập tức đưa bé về hang rồng.
Cả một đêm đó, Tô Tinh đều lo lắng về vụ cháy rừng.
Một trận cháy rừng bùng phát sẽ có vô số động vật chết cháy những con may mắn trốn thoát cũng sẽ mất đi sân vườn mới được hồi sinh cách đây không lâu.
Rừng rậm của họ tuy ở cách rừng bên cạnh một cái hồ lớn, nhưng chỉ cần một cơn gió mạnh và một chiếc lá đang cháy bị thổi bay đến, khu rừng này sẽ đồng dạng biến thành biển lửa.
Nhưng ngọn lửa đủ làm bầu trời đỏ rực lại không xuất hiện.
Ngày hôm sau, Tô Tinh bay lêи đỉиɦ núi xem xem, thân cây trong khu rừng bên cạnh vẫn đen kịt, lá cây vẫn xanh tươi, không hề có sự thay đổi gì.
Thật kỳ lạ, ngọn lửa đã bị dập tắt sao?
Hay từ đầu đến cuối đều không có ngọn lửa nào? Vậy ngọn lửa nhảy múa tối qua bé nhìn thấy là thứ gì?
Tô Tinh không thể hiểu được.
Hắc Long nhảy ra khỏi hang rồng, dang rộng đôi cánh bay lên, gọi bé cùng ra ngoài kiếm ăn.
Tô Tinh lập tức bay đến.
Đã nhiều ngày không có quái vật xuất hiện nên khu rừng này chắc chắc sẽ an toàn.
Hôm nay có thể đến cánh đồng hạt dưa trắng.
Tô Tinh vòng quanh Hắc Long, sau đó vỗ cánh bay về phía cánh đồng hạt dưa trắng bên phải rừng rậm.
Hắc Long đuổi theo phía sau, không ngăn cản bé.
Tô Tinh uyển chuyển nhẹ nhàng từ trên không bay vυ't qua khu rừng rậm, những chiếc lông đuôi mới mọc lay động khi bay.
Một thang sau khi mất lông đuôi, lông đuôi mới đã mọc lên.
Lông đuôi mới dài hơn một chút, gốc lông vẫn còn xíu màu cam bị lông ở lưng che phủ, căn bản không nhìn thấy được chỉ khi bé quay đầu chải từng chiếc lông đuôi mới có thể nhìn thấy màu đỏ cam sáng ngời.
Những chiếc lông vũ mỏng như kim mọc ra từ đỉnh đầu dần dần biến thành những chiếc lông vũ dạng phiến.
Màu đỏ cam càng đậm hơn màu cơ thể nhưng vì số lượng ít, trộn lẫn giữa đám lông màu vàng ấm nên không rõ ràng.
Tô Tinh dừng lại chổ mặt đất bằng phẳng.
Con rồng đen đáp xuống cách bé không xa, theo thói quen quan sát bốn phía.
Đây chính là vị trí ban đầu của cánh đồng hạt dưa trắng.
Sau một mùa đông, toàn bộ cây dưa trắng đều đã kho héo và đổ hết.
Cỏ xanh mảnh khảnh mọc lên từ giữa những cây màu vàng khô héo trên mặt đất, chiếm trọn một vùng đất.
“Chíp?”
Hạt dưa trắng yêu thích của bé đâu hết rồi?
Sét đánh giữa trời quang.
Loại cỏ xanh này tuy cũng khá ngon những khắp nơi đều có cỏ tương tự mà cánh đồng hạt dưa trắng cũng chỉ có một.
Tô Tinh chạy vẻ phía trước, lục lọi trong đám cỏ khô héo xem có tìm được hạt dưa trắng nào không.
Một vật thể màu trắng nửa vùi trong đất lọt vào tầm mắt bé, Tô Tinh nhanh chóng mổ lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một âm thanh nứt vỡ nặng nề vang lên.
Tô Tinh đã quen với việc cắn hạt dưa, vừa mổ vào miệng liền lập tức cắn mở.
Tuy nhiên âm thanh này dường như có gì đó không ổn, nó như bị bóp nghẹt và không trong trẻo một chút nào, nghe như hạt dưa không giòn.
Phi phi phi.
Tô Tinh lo lắng ăn phải hạt dưa mốc meo nên nhanh chóng phun ra.
Những mảnh hạt dưa trắng rơi xuống đất, trong chiếc vỏ có chưa một hạt dưa mang theo một mầm nhỏ trên đỉnh.
“Chíp?”
Thì ra không phải bị mốc mà đã nảy mầm.
Tô Tinh tìm kiếm xung quanh những thân cây chết và tìm thấy rất nhiều hạt dưa trắng tương tự, dưới những cành cây và dưới đất nhất định là có càng nhiều hơn.
Hạt dưa đang nảy mầm, rất có thể cánh đồng hạt dưa trắng yêu thích của bé sẽ mọc lại.
Tô Tinh lại tràn đầy hi vọng.
Chỉ cần nhìn thấy cỏ xanh khắp mặt đất như thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Hạt dưa trắng của bé vừa nảy mầm, cỏ kia thế mà lại cao lớn như vậy, chẳng phải là chất dinh dưỡng và ánh nắng mặt trời của hạt dưa trắng đã bị chúng chiếm hết rồi sao?
Tô Tinh một ngụm cắn cỏ phía trước mặt, đem nó nhai nát, nhai nhai rồi nuốt.
Hương vị cũng không tệ lắm nhưng còn lâu mới ngon bằng hạt dưa trắng.
Để làm hạt dưa trắng có thể phát triển tốt hơn, Tô Tinh quyết định trong khoảng thời gian tới lương thực chủ yếu của bé là cỏ tại nơi đây.
Đem chúng ăn luôn cũng tương đương với việc nhổ cỏ.
Hmm….có lẽ cỏ không thể mọc nhanh hơn tốc độ ăn của bé, đúng không?