Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Quyển 1 - Chương 38: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Sắc trời tối dần, Hắc Long trực tiếp mang Tô Tinh trở về núi lửa.

Nghĩ đến mẹ Rồng Đen cả ngày chưa ăn gì, Tô Tinh vô cùng tự trách.

Tất cả là do bé không ăn rêu, mới làm Hắc Long tốn nhiều thời gian và sức lực để kiếm thức ăn khác cho bé như vậy. Dẫn đến mẹ không còn thời gian săn mồi, đêm nay phải chịu đói.

Tô Tinh khóc đến đỏ mắt, quyết định lúc trở về sẽ nói với Hắc Long ma ma, bé thích rêu, rêu là ngon nhất, bé chỉ cần rêu là đủ, không cần mẹ Rồng lại đi đào thú tai dài.

Hắc Long từ miệng núi lửa bay vào, phi đến hang động gần dung nham nhất và đặt chiếc mai giáp xác bên cạnh tổ trứng.

Tô Tinh ở trong mai chạy tới chạy lui, đầu tiên lấy ra một ít trái cây sấy khô cùng quả hạch có thể giảm cơn đói cho Hắc Long, sau đó lại nổ lực đẩy ra một lọ rêu khô ra cửa mai.

Bé muốn biểu diễn cho mẹ Rồng Đen xem một màn mukbang rêu khô, để mamy biết rằng bé có thể ăn rêu.

Vấn đề duy nhất là ban ngày bé không ăn rêu tươi trên sườn núi, hiện tại lại ăn rêu khô, điều này có thể khiến Hắc Long ma ma lầm tưởng bé chỉ ăn rêu khô.

Nếu có rêu tươi sẽ tốt hơn.

Thật không may, nhiệt độ trong núi lửa quá cao nên rêu bọn họ mang về sau một đêm liền khô.

Tô Tinh nhảy xuống khỏi mai giáp xác, thoáng nhìn thấy một bóng rồng màu trắng chạy về phía mình, miệng ngậm một mảng lớn màu xanh lục.

Đó có phải là….rêu không?

Nhìn rõ thứ tiểu bạch long đang ngậm trong miệng, Tô Tinh trợn tròn mắt kinh ngạc.

Không chỉ vậy, hai chú rồng con theo sau cũng ngậm một mảng rêu chạy về phía bé.

Đây có phải là thứ đặc biệt mang về cho bé không?

Tô Tinh lại lần nữa bị sốc trước khả năng học hỏi của loài rồng.

Bất quá chỉ nhìn thấy Hắc Long cho bé ăn rêu một lần, chúng nó thế nhưng đã học được cách mang rêu trở lại và dừng việc phun cá cho bé.

Những đám rêu này mới được đưa vào núi lửa hôm nay, chúng chưa bị nhiệt độ cao làm khô, vẫn còn màu xanh non.

Đó chính là thứ rêu bé cần!

Tô Tinh nhìn xem mấy con tiểu bạch long này càng ngày càng thuận mắt, quyết định đêm nay trộm cho chúng nó thêm "cơm".

Tô Tinh bước nhanh về phía đám rêu.

Bé tin tưởng những con rồng con mang thức ăn về cho mình, sẽ không thương tổn bé.

Điều quan trọng hơn là mẹ Rồng Đen vẫn đang ở bên cạnh và mẹ vĩnh viễn sẽ bảo hộ bé.

Khi Tô Tinh đến gần, ba con tiểu bạch long vô thức lùi lại, chúng luôn giữ một khoảng cách nhất định với Tô Tinh.

Đủ để thấy đòn đánh của Hắc Long khắc sâu đến chúng nó như thế nào.

Trong mắt Tô Tinh chỉ có rêu.

Bé cắn một mồm rêu lớn, quay về phía mẹ Rồng Đen và bắt đầu biểu diễn mukbang.

Đầu tiên bé cắn rêu trong miệng cho đến khi chúng phát ra âm thanh lạo xạo, sau đó hướng rồng đen mà vỗ cánh một cách khoa trương, hưng phấn kêu pi pi để chứng tỏ với mẹ Rồng bé rất thích rêu.

Hở?

Tại sao mẹ Rồng Đen trông không vui?

Là màn trình diễn của bé quá lố rồi sao?

Hắc Long chuyển động đầu, con ngươi thẳng đứng lạnh lùng khoá chặt ba con rồng con, vảy trên lưng dựng thẳng đe doạ.

Đám tiểu bạch long bản năng cảm nhận được nguy hiểm, chạy nhanh đến cửa hang.

Hắc Long không hề có ý định từ bỏ, nó chậm rãi đi qua Tô Tinh, tiến đến cửa hang trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ vô cùng uy hϊếp, mang theo ý trục xuất.

Mãi đến lúc này Tô Tinh mới chợt nhớ, Hắc Long ma ma sẽ không chấp nhận những con rồng khác cho bé ăn.

Tô Tinh kinh hãi.

Tiêu rồi, tiêu rồi, nhất định bé đã khóc đến đầu óc choáng váng.

Khi nhìn thấy rêu tươi, bé đã đem những chuyện khác quăng ra sau đầu, còn cố ý hướng Hắc Long ma ma biểu diễn bé thích ăn rêu kia như thế nào.

Con rồng đen đã ép đám rồng con đến rìa cửa hang động, một con rồng con giẫm hụt vào không trung miễn cưỡng bắt lấy tảng đá ở cửa hang mới không bị rơi xuống.

Tô Tinh vội vàng chạy đến bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, vừa chạy vừa phe phẩy vỗ cánh.

“Pi pi pi!”

Thủ hạ lưu tình!

Sắp ra mạng rồng!

“Grừ--“

Hắc Long cúi đầu, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm về phía mép động.

Khi Tô Tinh vỗ cánh lao đến, ngã phịch một cái trước mặt con rồng đen, cửa hang động đã không còn nhìn thấy con rồng con nào cả.

“!!!”

Đã tới chậm rồi sao? Chúng còn sống không?

Tô Tinh khép hai chân lại gần, đi đến mép động nghiêng đầu một bên nhìn xuống.

Bé bắt gặp ba cặp đồng tử thẳng đứng màu vàng nhạt.

Ba con tiểu bạch long đều bám trên vách đá, cúi đầu xuống không dám trèo lên.

Tô Tinh thở phào nhẹ nhõm, may mắn là ít nhất thì bọn chúng đều còn sống.

Nhưng dung nham đang dâng trào bên dưới cũng khiến bé khϊếp vía.

Chỉ cần dung nham dâng cao hơn một chút, ba con tiểu bạch long liền sẽ bị nhấn chìm.

Đuôi của con rồng đen duỗi ra trước mặt Tô Tinh nhằm bảo vệ bé.

Cho dù đang phẫn nộ, nó vẫn luôn chú ý đến sự an toàn của Tô Tinh.

Tô Tinh xoay người, chạy nhanh về phía trước ôm lấy chân Hắc Long nhẹ nhàng cọ cọ, phát ra tiếng kêu ngọt ngào làm nũng.

Hiện tại quan trọng nhất là xoa dịu mẹ Rồng Đen, hạ lửa giận của mẹ xuống.

Đôi mắt Hắc Long di chuyển theo chuyển động của bé, dường như nó cho rằng Tô Tinh lại ngứa, khẽ nâng một móng vuốt ở sau đầu bé gãi nhẹ.

Hmm, thoải mái quá…ah, không phải, bé không có ý muốn gãi đầu đâu.

Bé muốn làm mẹ Rồng vui vẻ.

Nếu tâm trạng mẹ tốt hơn thì có thể để rồng con trở vào.

Tô Tinh lặng lẽ ngẩng đầu quan sát biểu tình của Hắc Long ma ma.

Thật ngoài ý muốn, bé phát hiện trên mặt mẹ không hề có một chút khó chịu nào, mẹ điềm tĩnh, vảy dán sát vào nhau, đôi mắt rồng vàng nhìn bé lộ vẻ ôn nhu sủng nịch, cùng với ánh mắt giận dữ lúc xua đuổi ba con tiểu bạch long phải nói là một trời một vực.

Hử? Mẹ không tức giận nữa?

Tô Tinh giơ cánh chỉ vào ba con rồng con trên vách đá phía dưới, sau đó chỉ xuống mặt đất ở cửa hang, hỏi xem có thể cho chúng nó đi lên được không.

Hắc Long nghiêm túc gãi đầu cho bé, khi bé giơ cánh làm động tác, nó còn gãi vào khu vực dưới cánh.

Đôi cánh của Tô Tinh chỉ được bao phủ bởi một lớp lông tơ mảnh, mặt trong không có lớp bảo vệ nào chỉ có làn da hồng hào.

Móng vuốt của Hắc Long khẽ cào lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất thình lình khiến Tô Tinh khép chặt đôi cánh.

Ah! Như thế nào sẽ có rồng đánh lén vào nách của mình.

Hắc Long thu hồi móng vuốt theo lực đạo của bé, ở bên ngươi bé vòng một vòng cuối cùng lại lần nửa rơi xuống đỉnh đầu bé gãi gãi.

Này còn kém không nhiều lắm….

Ngay thời điểm Tô Tinh chuẩn bị nhắm mắt hưởng thụ, bé chợt nhớ đến Hắc Long ma ma vẫn chưa cho ba con rồng con đi lên.

“Chíp chíp.”

Tô Tinh lại giơ đôi cánh ra hiệu.

Móng vuốt của Hắc Long lại trượt xuống, ý đồ gãi vào gốc cánh.

Tô Tinh lại nhanh chóng gập cánh xuống.

Mấy lần tiếp theo, Tô Tinh thử rồi lại thử, dần dần nhận ra là Hắc Long ma ma chính là cố ý.

Cố ý dùng cách thức như vậy làm gián đoạn bé.

Giống như lúc trước mẹ cũng từng giả vờ không hiểu ý bé khi gặp chuyện mẹ không muốn làm.

Hắc Long ma ma không muốn cho ba con tiểu bạch long đi lên nên cố ý làm gián đoạn động tác và chuyển hướng sự chú ý của bé.