Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Quyển 1 - Chương 35: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Chỉ thấy trên ngọn núi lửa màu đen ba cái chấm trắng nho nhỏ, chúng di chuyển xuống phía dưới một cách nhanh chóng.

Những con rồng con đang chạy trên vách đá núi lửa trơ trọi.

Con rồng con chạy cuối cùng dường như vấp phải chân trước của chính mình và lăn xuống như một quả bóng, nhanh chóng vượt qua hai người anh vẫn đang chạy bằng hai chân.

Con rồng nhỏ thứ hai dường như đã học được cách di chuyển mới, nó chủ động cuồn thân thể mình thành một quả bóng, lăn dài xuống.

Rồng anh: “…”

Nó kiên quyết không chơi với hai đứa ngốc.

Nó dang rộng đôi cánh khi chạy, cảm nhận được làn gió thổi qua dưới cánh, vỗ cánh dần dần bay lên.

Mục tiêu của đám rồng con là hồ nước lớn dưới chân núi lửa, còn Tô Tinh thì ở bãi rêu phía bên phải núi lửa.

Ba con tiểu bạch long háo hức lao về phía hồ không hề chú ý rằng phía bên kia còn có một cái mai màu trắng được đặt trên lớp rêu và một quả cầu lông màu vàng ấm đang nhìn chằm chằm vào chúng nó.

Tô Tinh thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện lũ rồng không chú ý đến mình.

Mẹ Rồng Đen không có ở đây, bé cũng không muốn tiếp xúc với bọn chúng, quá nguy hiểm.

Mặc dù đã cho chúng ăn và nhìn thấy chúng vì xin ăn mà làm nũng nhưng bé vẫn sợ hàm răng nanh và móng vuốt sắc nhọn kia, đương nhiên là cũng không dám ở một mình cùng bọn chúng.

Đám rồng con đi đến bên hồ, chúng học những con rồng trưởng thành nhảy xuống săn mồi trong hồ.

Lần đầu tiên thất bại, ngay khi vừa rơi vào nước chúng nó liền hoang mang rối loạn vung vẫy tứ chi rồi vỗ cánh bò trở lại bờ.

Nhưng chúng cũng sẽ thử đi thử lại cho đến khi học được cách nín thở dưới nước, học được cách gập cánh và vung đuôi tiềm hành, cách săn lùng con mồi và đưa nó trở lại bờ hồ chỉ bằng một cú cắn.

Chúng nó trưởng thành tốc độ luôn rất nhanh chóng, không đến một lúc sau, một con rồng con nổi lên mặt nước với một con quái vật màu xanh trong miệng.

Đó không phải là một con cá, một động vật chân đốt giống tôm hùm hơn.

Những thứ chướng mắt đối với con rồng trưởng thành lại là mỹ thực đối với tiểu bạch long.

Hai chú rồng con tiến đến cố gắng giành lấy thức ăn trong miệng nhưng bị chú rồng con bảo vệ thức ăn hất văng ra.

Con rồng nhỏ không thèm bận tâm nữa, chổ nào cũng có đồ ăn, chỉ cần nó nổ lực săn mồi, cũng không đến mức chịu đói.

Lúc đầu những con rồng con chỉ di chuyển xung quanh bờ hồ, ngay sau đó chúng thả lỏng bơi càng ngày càng xa và thời gian chúng lặn dưới nước cũng trở nên dài hơn.

Dần dần, Tô Tinh không còn nhìn thấy bọn chúng nữa.

Tô Tinh cũng không lo lắng, lấy năng lực thích ứng của ba con tiểu bạch long này khả năng chết đuối là rất nhỏ, về phần bị cá lớn dưới đáy hồ ăn thịt….tựa hồ cũng không phải không có khả năng.

Tô Tinh nhớ đến con cá lớn mà Hắc Long săn mồi trong hồ này, cái đầu của nó to bằng mười mấy con rồng con gộp lại, miệng đầy răng nanh, là cá ăn thịt.

Nếu con rồng con đυ.ng phải cá lớn như vậy dưới đáy hồ, ai sẽ thắng?

Tô Tinh tưởng tượng ra khung cảnh tiểu bạch long chiến đấu với cá ăn thịt, song phương tiến tới tấn công lẫn nhau.

Lần phỏng đoán này cho ra một loạt các kết quả có thể xảy ra.

Có khi là con rồng con cắn cá lớn chảy máu đầm đìa, có khi con cá lớn một ngụm cắn đứt cái đuôi tiểu bạch long….ngoài ra còn có cảnh con rồng con bị cá lớn nuốt chửng, cuối cùng là hình ảnh rồng trưởng thành mổ bụng cá cứu nó ra.

Đây là cốt truyện cô bé quàng khăn đỏ?

Tô Tinh yên lặng cảm thán một câu, lại không nhịn được tiếp tục não bổ, con rồng đánh bại con cá xấu xa to lớn nhất định là Hắc Long ma ma cường tráng dũng mãnh của bé, mẹ sẽ giống như một thần khí trời giáng, xuyên qua mặt hồ….

Đùng—

Ngay khi ảo tưởng đến tình tiết gây cấn, Tô Tinh liền nghe được âm thanh phá nước chân chính.

Tiếng động đó rất gần với bé, ở ngay lớp rêu bên cạnh hồ.

Tô Tinh nghiêng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt tiểu bạch long vừa nhô lên khỏi mặt nước.

Tô Tinh: “?!”

Ah ah ah ah nó như thế nào lại bơi từ bên kia sang bên này!

Xong rồi, xong đời rồi, mẹ Rồng Đen không có ở đây cũng không có con rồng nào có thể bảo vệ được bé.

Tô Tinh muốn chạy trốn nhưng bé không dám chạy.

Sau vài ngày ở cùng nhau, bé phát hiện ra rằng con rồng con nhạy cảm với các vật thể chuyển động hơn những vật đứng yên.

Nếu một quả hạch đặt yên ở đó, nó sẽ do dự có nên vồ hay không nhưng nếu là một quả hạch chuyển động thì nó chắc chắn sẽ vồ lấy.

Lúc trước khi con rồng con truy đuổi bé, có lẽ là do bé quay lưng bỏ chạy, việc này làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng săn mồi của nó.

Tô Tinh cương cứng một chổ, lo lắng nhìn chăm chú con rồng con.

Rồng con cũng không đi đến, nó ngơ ngác nhìn chằm chằm tiểu mao cầu đứng trên sườn đồi, thậm chí còn quên giũ nước trên người.

Một lúc sau, tiểu bạch long ngập ngừng tiến lên một bước.

“!!!”

Tô Tinh trợn to hai mắt, nhanh chóng lùi về phía sau một bước.

Nhưng bé không dám quay lưng về phía con rồng con, chỉ có thể chậm rãi lùi lại, cũng không dám lùi quá nhanh hoặc di chuyển quá nhiều, sợ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bản tính săn mồi của loài rồng.

Bé từng bước lui về chiếc mai, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ánh nắng từ trên cao chiếu xuống khiến Tô Tinh chợt nhận ra chiếc mai của mình giờ đây đã trở thành xe mui trần! Phía trên còn có một cái lỗ lớn, đủ lớn cho tiểu bạch long thò đầu vào!

Tô Tinh không kịp nhớ ra, thiếu chút nửa còn quên luôn.

Mà lúc này rồng con cũng đã đi đến sườn đồi.

Tô Tinh há mồm muốn kêu nhưng Hắc Long ma ma vẫn còn trong hồ lại cách quá xa có lẽ sẽ không nghe được tiếng kêu cứu của bé, hơn nữa tiểu bạch long còn đang ở trước mặt bé, kêu cứu có thể chọc giận đến nó.

Nhưng bé đã không còn cách nào khác, chết sớm hay chết muộn thì cũng là chết, không bằng tranh đua một phen.

Ngay lúc Tô Tinh vừa định hét lên thì con rồng con dừng lại.

Nó ngồi xổm trên mặt đất đầy rêu, vung cái đuôi và nhìn bé bằng một đôi con người thẳng đứng màu vàng nhạt.

Tại sao nó không đến gần nữa?

Tô Tinh khó hiểu nhìn nó, chợt nhận ra vị trí tiểu bạch long ngồi xổm trong rất quen mắt, không phải nói bãi rêu nó ngồi lên mà là khoảng cách giữa hai bọn họ…..

Khi còn trong hang động, con rồng con cũng lộ bụng cho bé xem và xin ăn trong khoảng cách này.

Tô Tinh nghĩ nghĩ, bé biết vì sao rồng con lại dừng lại rồi.

Bời vì nếu đến gần hơn, nó sẽ bị tấu.

Cái đuôi không ngừng vung vẫy của Hắc Long khiến tiểu bạch long ghi nhớ khái niệm này, cần thiết bảo trì khoản cách này với tiểu mao cầu nếu không nó sẽ bị đánh.

Ngay cả khi con rồng đen không có ở đây, giáo huấn của nó cũng tham nhập vào nội tâm con rồng con, vì thế nó quen đường quen nẻo mà ngồi xổm ở khoảng cách quen thuộc.

Nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ nhưng ít nhất sẽ không bị ăn ngay lập tức.

Tô Tinh một bên âm thầm cầu nguyện Hắc Long ma ma nhanh chóng quay trở lại, một bên di chuyển ra phía sau cái lọ trái cây sấy.

Nếu con rồng con muốn đến cắn bé, bé sẽ lấy trái cây khô ném ra ngoài nhằm thu hút sự chú ý của nó và câu giờ.

Đôi con ngươi tiểu bạch long rơi xuống rêu trên mặt đất, nơi mà những trái cây sấy khô nằm rãi rác Tô Tinh mang ra đi dã ngoại.

Tô Tinh thầm nghĩ không ổn.

Quả khô quá gần mai nếu con rồng con không nhịn được ăn chúng, nó sẽ phát hiện dù đến gần cũng không bị quất, sau đó bé sẽ gặp nguy hiềm.