Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Quyển 1 - Chương 21: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Con rồng đen giơ móng vuốt xé một mảng rêu lớn rồi đặt lên mai, đây là ý tứ muốn đem chúng về.

Sau khi chuẩn bị tốt đồ ăn cho tiểu mao cầu, con rồng đen đi về phía hồ lớn, khi đến bên hồ còn quay đầu xác nhận an nguy của tiểu mao cầu.

Tiểu mao cầu đang vùi đầu gặm rêu trên mặt đất.

Với mùi hương mà nó lưu lại những con rồng khác sẽ không bén mảng đến gần quả cầu lông, con rồng có lông với khứu giác kém cỏi bị nó tấu một trận cũng nên nhớ kỹ bài học này.

Tiểu mao cầu thực an toàn.

Hắc Long lúc này mới tung cánh bay lên, tuần tra một vòng quanh hồ rồi lau vụt xuống.

Tô Tinh nghe tiếng nước nhìn sang, lại vùi đầu tiếp tục ăn rêu.

Hắc Long ở trên mặt biển bay bao lâu, bé liền lo lắng bấy lâu, vẫn luôn không ăn nổi thứ gì, bây giờ đang rất đói.

Bông tuyết rơi trên bộ lông, dần dần tích tụ.

Tô Tinh ăn xong ngẩng đầu, liền có một quả cầu tuyết từ trên lưng bé trượt xuống.

Bé ngơ ngác quên thở nhìn quả cầu tuyết một lúc, đột nhiên hưng phấn lên.

Đây là tuyết nha!

Kiếp trước thân thể không tốt, chưa từng tiếp xúc gần gũi với tuyết, khi tuyết rơi bé chỉ có thể nằm trên khung cửa thông qua ổ cửa sổ nhìn những đứa bé khác đang chơi tuyết.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, bé đã là một chú rồng con khoẻ mạnh ‘cường tráng’, có thể sống trong núi lửa cũng có thể di chuyển quanh những cánh đồng tuyết.

Tô Tinh đi đến bờ rêu nới tuyết đã bị móng vuốt của mẹ Rồng Đen gạt sang một bên, cận thận duỗi bàn chân nhỏ để lại trên tuyết một dấu chân gà….à không, một dấu chân rồng.

Nhìn những dấu chân nhỏ trên nền tuyết của mình, Tô Tinh cảm thấy thật thành tựu.

Bé vỗ cánh bay lên rồi bắt ngờ rơi xuống, cái mông ịn trên đống tuyết, lưu lại hai dấu chân gà, dấu cái mông ú nu và chiếc đuôi lông chim ngắn cũn kéo lê trên nền tuyết.

“Pi pi pi!”

Quá vui sướиɠ.

Tô Tinh vỗ cánh, quạt tuyết đang rơi, thay đổi quỷ đạo rơi của chúng.

Đột nhiên bé thấy cách đó không xa có một dấu chân.

Bé chậm rãi chạy vọt qua đó.

Đây là dấu chân Hắc Long lưu lại, chỉ một dấu chân cũng lớn hơn toàn bộ cơ thể bé rất nhiều lần, bé phải bước rất nhiều bước chân mới có thể đi hết.

Tô Tinh duỗi chân giẫm mạnh vào dấu chân lớn, cố gắng để lại dấu vết.

Nhưng bé đã thất bại, trọng lượng thân thể Hắc Long nặng nề giẫm chặt tuyết, cứng như cục đá, bé căn bản không in dấu xuống nổi.

Tô Tinh dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên một chân, dùng sức giẫm….vẫn không lưu lại ấn ký gì.

Bé nhảy lên nhảy xuống điên cuồng giẫm chân nhưng vẫn không thành công, thay vào đó tự quăng ngã mình một cú, hai chân giạng thằng hai bên.

“Chϊếp….”

Đau quá!

Tô Tinh khép đôi chân gà đau nhứt bị bung ra, đem cái mông ê ẩm từ trên nền tuyết đứng dậy.

Xác định chính mình không thể lưu lại bất kì cái ấn ký nào trên dấu chân to lớn này, bé chịu thua lui một bước, ở bên cạnh dấu chân to in một dấu chân bé tí tẹo của mình.

Hai dấu chân "rồng" một lớn một nhỏ nằm cạnh nhau, tựa như bé và mẹ Rồng Đen vậy.

Tô Tinh thực vừa lòng.

Trên mặt hồ, con rồng đen nổi lên lại chìm xuống.

Hắc Long thò đầu lên mặt nước nuốt nguyên con cá, rồi tiếp tục lặn xuống.

Cuộc săn lùng của bọn rồng vẫn chưa kết thúc.

Khoảng cách quá xa, Tô Tinh không nhìn rõ chuyển động của bọn chúng, thấy Hắc Long sẽ không quay lại liền, bé ở trên nền tuyết chạy quanh để lại hàng loạt dấu chân, lưu lại thành một bức tranh.

Bức tranh khắc hoạ Hắc Long ma ma hung mãnh uy nghiêm và “ác long rít gào” bên cạnh là bé.

Tuy rằng hơi trừu tượng một chút nhưng có tính nghệ thuật là đủ.

Để hoàn thành bức tranh này, Tô Tinh mệt đến mức thở phì phò, trong miệng thở ra từng luồng khí trắng.

Hơi khát, bé cần uống nước.

Tô Tinh quay đầu nhìn về phía hồ lớn xa xa, vỗ cánh chuẩn bị bay qua nhưng sau khi cất cánh bé phát hiện bên cạnh hồ lớn còn có những cái ao nước nhỏ.

Các hồ càng gần tảng băng trôi đều đã bị đóng băng, mặt hồ trắng xoá phủ đầy tuyết.

Tới gần núi lửa hồ nước lại có màu xanh trong vắt, còn có từng đợt khí nóng bốc lên.

Hử? Khí nóng?

Tô Tinh thay đổi phương hướng hướng về ao nước nhỏ mà bay qua.

Khi đến gần bờ hồ, bé cảm thấy hơi nóng bèn ngập ngừng giơ chân chạm vào.

Cảm giác ấm áp truyền đến, Tô Tinh kinh ngạc trợn to mắt.

Nước thật nóng a!

Đây là suối nước nóng, núi lửa suối nước nóng!

Tô Tinh thăm dò, trên mặt nước hiện lên ảnh ngược bóng dáng bé, lông chim màu vàng óng run rẫy, xoã tung trông như một quả bóng.

Bé cúi đầu chạm vào hình ảnh phản chiếu, mỏ chạm vào mặt nước uống một ngụm liền lắc đầu, đem toàn bộ nước trong miệng phun ra.

Phi phi phi, vị thật kì quái, hơi mặn còn có hương gay mũi.

Hmmm….vẫn là uống nước tuyết đi.

Tô Tinh thất vọng quay trở về.

Mổ mấy khối tuyết sạch sẽ ăn xong, tuyết lạnh tan trong miệng chảy vào bụng cảm giác như đang ăn đá bào vậy.

Lúc đầu thì không sao nhưng ăn quá nhiều liền có loại cảm giác bụng đều bị đông cứng.

Lạnh quá a, lạnh đến mức bé muốn vùi đầu vào nước nóng.

Suối nước nóng bên kia toả ra khí nóng, dụ hoặc bé.

Nước ôn tuyền uống không ngon nhưng có thể ngâm mình nha.

Tô Tinh dùng mỏ thử nhiệt độ nước mấy lần, an tâm thoải mái nhảy vào.

Nhiệt độ nước cao, ngâm mình rất ấm áp, lông vũ của Tô Tinh giãn ra.

Bé lắc lư đôi cánh cùng cơ thể tát nước bắn tứ tung.

Bên ngoài thiên địa băng tuyết, suối nước nóng lại vô cùng ấm áp, Tô Tinh thoái mái đến không muốn rời đi.

Sau khi Hắc Long đi săn xong không thấy tiểu mao cầu trong mai nữa, theo mùi hương đi tìm, tìm đến suối nước nóng phát hiện cục lông nhỏ giống như bị nấu chín ướt nhẹp trôi nổi trong ao nước.

“Grừ?!”

Hắc Long nhanh chóng đem tiểu mao cầu ướt nóng vớt ra.

Tô Tinh ngơ ngác ngồi trên móng vuốt rồng, ngẩng đầu nhìn cái đầu to lớn của Hắc Long ma ma đền gần mình, bé vui sướиɠ kêu lên, mời ma ma cùng nhau ngâm mình.

Julyyy: báo quá Tiểu Tinh ơi! Làm "mẹ" tưởng bé chín rồi.