Số lượng lớn nhất là rồng vảy nâu, tiếp theo là rồng vảy đỏ, rồng vảy xanh, rồng vảy vàng và cuối cùng là một số loài rồng kì lạ với bộ lông màu sắc sặc sỡ.
Kỳ quái chính là không có hắc long.
Tô Tinh nhìn kỹ vài lần, đều không thấy con rồng đen nào giống Hắc Long ma ma, cả hình dáng lẫn màu sắc.
Kỳ lạ thay, những con hắc long khác vẫn chưa đến hòn đảo này sao? Hơn nữa tại sao những con rồng khác lại sống phía trên vách núi, còn bé và mẹ Rồng Đen lại ở dưới này? Trong khi hang động lại gần dung nham và nguy hiểm nhất.
Hay là bọn họ đến quá muộn, bên trên không còn chổ trống?
Hay những con rồng khác hợp lại kì thị bé và mẹ Rồng Đen?
Tô Tinh cảm thấy uỷ khuất khi mình và ma ma bị những con rồng hư khác bắt nạt.
Sau đó bé nhìn thấy một con rồng đỏ trên bục đá đang bò xuống, mục tiêu của nó là hang động bên dưới.
Nhưng hang động kia đã có hai con bạch long.
Nhận thấy có con rồng khác đến gần, bạch long đang xây tổ bằng những viên đá đủ màu sắc lập tức lao đến cửa hang, vươn đầu gầm lên cảnh cáo với con rồng đỏ.
Con rồng đỏ lui bước, chuyển phương hướng, muốn đi đến hang động bên cạnh hang động của bạch long.
Nhưng khi nó đổi phương hướng, cái đuôi quét xuống, bạch long lập tức há mồm cắn lên.
Con rồng đỏ ăn đau kêu thảm thiết, quay lại chiến đầu với bạch long.
Cuối cùng con rồng đỏ bị đánh bại, vỗ cánh bay biến, quay trở lại vòm núi với cái đuôi đẫm máu.
Những tình huống tương tự liên tục xảy ra.
Thỉnh thoảng những con rồng cố gắng chiếm giữ hang động sâu hơn, hầu hết điều thất bại nhưng cũng có một số ít thành công.
Một cặp rồng đỏ liên thủ đem con kim long vốn đang ở trong hang đuổi ra ngoài, chiếm giữ cái hang động kia.
Có vẻ như trong mắt loài rồng, càng xuống sâu càng gần dung nham thì càng tốt.
Hang động nơi bé và Hắc Long ma ma ở là hang động thấp nhất trong số tất cả các hang động.
Hoá ra bé và mẹ Rồng Đen không hề bị bắt nạt, thậm chí bọn họ còn sống trong hang động tốt nhất.
Tô Tinh yên tâm.
Cứ cho là với kích thước của Hắc Long ma ma, muốn khi dễ cũng là mẹ khi dễ rồng khác đi.
Dựa vào hành vi của loài rồng phỏng đoán, cái hang động này nói không chứng chính à Hắc Long ma ma đoạt được từ con rồng khác.
Nhưng câu chuyện xưa kỳ thú này dường như đã xảy ra trong thời gian bé đang ngủ.
Thế nhưng Tô Tinh vẫn không sao hiểu được những con rồng này tại sao lại thích hang động thấp.
Bé thích sống trên cao hơn.
Theo cách nhìn nhận của bé, càng lên cao càng an toàn.
Hang động bây giờ quá thấp rồi.
Phía dưới có dung nham, phía trên có một đàn rồng lớn sừng sững khiến Tô Tinh cảm thấy không mấy an toàn a.
Đang suy nghĩ, Tô Tinh nhìn thấy một cái đầu rồng từ hang động phía trên thăm dò nhìn xuống bé, đầu không có vảy nhưng được bao phủ bởi những chiếc lông vũ sặc sỡ.
Đó là một con rồng có lông.
Con rồng lông vũ nghiêng đầu nhìn bé, con ngươi thẳng đứng vàng kim của nó di chuyển chậm rãi như thể đang đánh giá tính uy hϊếp của bé.
Rất hiển nhiên, tiểu Tô Tinh đối với nó không có bất luận chút uy hϊếp nào.
Vì thế nó càng cúi người xuống, há cái miệng đầy răng nhọn về phía Tô Tinh.
Tô Tinh: ?!
Đã nói sống dưới đây không an toàn mà!
“Pi! Pi!”
Tô Tinh vừa bò vừa chạy hướng vào trong động, tìm kiếm sự che chờ của Hắc Long ma ma.
Bóng đen nhảy ra khỏi hang, cắn vào đầu con rồng lông vũ vừa thăm dò tiến vào, xé toạc một khối lớn lông vũ và thịt nó.
Máu tươi và lông chim bay tứ tung.
Con rồng lông vũ gầm lên một tiếng chói tai, vỗ cánh nhanh chóng lui về hang động phía trên, không dám thò đầu ra nửa.
Hắc Long phun ra một mảng lông lớn từ miệng, phát ra một tiếng gầm lớn giận dữ đầy đe doạ ra bên ngoài hang động.
“Grừuuuuuu."
Toàn bộ ngọn núi lửa chìm vào im lặng, chỉ còn lại âm thanh dung nham phun trào và tiếng gầm vang vọng của Hắc Long.
Mãi cho đến khi không có con rồng nào thò đầu ra ngoài nữa, Hắc Long mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn tiểu mao cầu của nó.
“Pi! Pi pi!”
Tô Tinh giẫm lên tứ chi và vảy rồng đen, leo thẳng đến đầu vai nó mới dừng lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sự hung mãnh của loài rồng vượt qua sức tưởng tượng của bé, ngay cả khi đối mặt với đồng loại của mình chúng nó cũng sẽ không chút lưu tình cắn xé, tranh đấu.
Hơn nữa chúng còn có tính lãnh địa cực cao, không cho phép bất kì con rồng nào khác đến gần hang động của mình.
Chúng nó rất có thể là động vật sống đơn độc, nhiều nhất chỉ vì gia đình của mình.
Chẳng trách Tô Tinh chưa từng nhìn thấy những con rồng khác sống trong khu rừng nơi bọn họ sinh sống.
Nếu không phải vì mùa đông, có lẽ bọn nó sẽ không tụ hợp chung một chổ.
Hắc Long gầm nhẹ trong cổ họng, cố gắng an ủi tiểu mao cầu bị doạ sợ đến lông co rúm.
“Chϊếp chϊếp…”
Tô Tinh cọ cọ vảy trên mặt Hắc Long, thân thể dần dần thả lỏng, lông vũ lại trở nên bồng bềnh.
May mắn thay, mẹ Rồng Đen đang ở đây.
Nếu không có mẹ, bé có lẽ đã bị nhưng con rồng khác ở đây xé xác.
Không, bé thậm chí còn không thể đến hòn đảo núi lửa này nếu không có mẹ.
Bé chỉ có thể di cư cùng đàn thú nếu may mắn có thể sống sót đến khu vực ấm áp, nếu không may thì chết trên đường đi.
Hắc Long đợi Tô Tinh bình tĩnh mới đem bé vào sâu trong hang động, hạ thấp người đem bé đưa đến một bệ đá từ nhiều loại đá màu sắc khác nhau tạo thành.
Bệ đá này là hình bán cầu, mép ngoài cao, trung tâm thấp.
Nó làm Tô Tinh nhớ đến tổ trứng chim, nơi những con chim ấp trứng.
Cho nên…..mẹ thật sự đã chiếm đoạt hang động của con rồng khác.
Hắc Long đã mang bé đến hòn đảo này trong khi bé đang ngủ vào đêm qua và mẹ Rồng Đen cũng không mang theo bất kì viên đá màu sắc sặc sỡ nào khi đến đây.
Vô luận là mặt thời gian hay không gian thì Hắc Long cũng không thể xây một cái tổ ngọc như vậy.
Hắc Long ma ma đưa bé vào tổ ngọc, sau đó di chuyển chiếc mai của bé đến bên cạnh như thể sau này sẽ để bé ngủ ở chổ này.
Tô Tinh rất muốn nói Hắc Long ma ma rằng bé là một con rồng con, không phải một quả trứng.