Tô Tinh đứng trên đầu rồng đen nhìn những đàn thú đang ăn cỏ và nghỉ ngơi.
Đám cỏ khô phía trước lay động, thoạt nhìn Tô Tinh còn tưởng là có gió nhưng khi ánh mắt quét qua, bé lại có một cảm giác rùng mình không thể giải thích được.
Bé nhìn kỹ lại và thấy một cái đầu màu nâu nhạt nhô lên khỏi bãi cỏ với đôi mắt màu cam đang nhìn mình chằm chằm.
Và có không chỉ một con, dường như trong bụi cỏ bị gió lay động một chút còn ẩn nấp những con dã thú.
Màu lông của chúng giống với cỏ đến mức không thể phát hiện ra nếu không chú ý quan sát.
Khi Tô Tinh nhìn thấy chúng nó, tất cả đều dừng động tác, dùng đôi mắt màu vàng nhìn chăm chăm vào bé.
Tô Tinh kinh hãi, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Một đám dã thú đang ẩn nấp trong bụi cỏ, chúng muốn làm gì? Tấn công bé và Hắc Long ma ma?
Ngay cả Tô Tinh cũng phát hiện ra có dã thú đang ẩn nấp, nhưng Hắc Long giác quan sắc bén hơn bé rất nhiều lần vẫn đang thờ ơ, vùi đầu ăn thức ăn.
Tô Tinh lo lắng đến mức mổ mổ vảy trên đầu mẹ Rồng Đen.
Lực phòng ngự của vảy rồng mạnh đến mức phải mất một lúc con rồng đen mới nhận ra rằng ngứa ngáy nhẹ nhàng trên vảy nảy giờ là do Tô Tinh đang gọi nó.
Nó ngơ ngác ngẩng đầu lên, hơi quay lại, tự hỏi quả cầu lông gọi mình làm gì?
“Pi pi pi!”
Một bầy thú đang phục kích chúng ta!
Tô Tinh lo lắng vỗ cánh.
Nếu là một con dã thú, Tô Tinh không tin nó có thể tạo ra uy hϊếp cho Hắc Long nhưng bọn chúng lại là một bầy đó!
“Grừ?”
Hả?
Hắc Long không hiểu.
Quả cầu lông đói rồi? Hay quả cầu lôиɠ ʍυốn chơi với mình?
Trên thực tế, kẻ hoảng sợ nhất trong số tất cả những con thú có mặt ở đây chính là những con thú mắt cam, chúng gần như đã hoà lẫn vào đám cỏ khô héo.
Chúng nó đi theo đàn thú di cư được một ngày đã đói meo, đàn thú sừng thì ở trước mặt khiến chúng nó chảy nước miếng ròng ròng.
Nhưng con rồng khổng lồ ở gần đó, bọn chúng không dám quấy rầy Hắc Long nên chỉ có thể tìm cơ hội săn mồi trong đám thú phía trước.
Chúng cố gắng hết sức làm giảm sự hiện diện của mình, băng qua bãi cỏ trước mặt con rồng.
Hắc Long đang ăn, không thèm đếm sỉa đến chúng.
Nháy mắt thấy hành động của mình sắp thành công, con chim phía trên đầu rồng lại làm gián đoạn bữa ăn của rồng.
“Chϊếp!”
Tô Tinh nhảy lên vai con rồng, vội vàng kêu lên, nâng một cánh chỉ vào bãi cỏ và đàn thú sừng khổng lồ.
Hắc Long hơi cụp mắt xuống nhìn về hướng quả cầu lông nhỏ chỉ.
“Grừ---“
Hắc Long mở miệng phát ra một tiếng gầm trầm thấp uy hϊếp.
Con thú sừng khổng lồ vừa thả lỏng gặm cỏ lập tức cảnh giác, những con thú sừng nhọn cách đó không xa cũng vểnh tai lên, tất cả đồng loạt chạy trốn.
Kẻ săn mồi mắt cam ẩn nấp trong bãi cỏ - đàn thú gần con rồng nhất, là những kẻ đầu tiên bỏ chạy khi đối mặt với tiếng gầm.
Như vậy đã sợ bỏ chạy?
Tô Tinh kinh ngạc.
Nhưng điều đó không ngăn được sự tự hào của bé.
Bé nhìn thấy đàn thú đang phục kích, rồi cảnh báo mẹ Rồng Đen và tránh được cuộc tấn công có thể xảy ra.
Hôm nay bé là một con rồng con hữu ích!
Màn đêm buông xuống.
Những ngôi sao treo thấp trên bầu trời, như thể có thể đưa tay ra là cầm được chúng.
“Pi pi ~ pi pi ~ pi pi pi~”
Những ngôi sao nhỏ lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ~~~
Tô Tinh hát một khúc, nằm ngửa trên mai với tư thế cực kỳ thoải mái, hai chân hướng lên trên , ngắm nhìn bầu trời đầy sao rộng lớn sáng ngời và tận hửng màn đêm yên tĩnh.
Hắc Long nằm bên cạnh, hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm bé một lúc lâu.
Nó không hiểu một con vật sao lại có tư thế ngủ kỳ dị như này?
Nằm ngửa hướng bụng lên trời.
Đây không phải trong hang ổ, mà là một nơi hoang vu nguy hiểm, nếu bị tấn công sẽ không đứng dậy kịp.
Quá nguy hiểm.
Hắc Long nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy quả cầu lông nhỏ.
“Chϊếp?”
Tô Tinh suýt bị ngã vội vàng đá vào chân rồng đen, sau nhều lần vô tình đá vào mặt nó, cuối cùng bé cũng có thể lật người lại.
Vừa đứng vững, Tô Tinh liền kêu lên phản đối.
Nhiều sao quá, bé đang đếm chúng nhưng bây giờ thì bé quên mất mình đếm đến đâu rồi.
Hắc Long tiếp tục cụng cụng bé, cố gắng đẩy Tô Tinh vào trong mai.
Đây là nơi hoang dã, lúc nào cũng có thể xảy ra trường hợp khẩn cấp, mặc dù được nó trông chừng nhưng ngủ trong mai vẫn an toàn hơn.
Tô Tinh hiểu ý nghĩa của Hắc Long ma ma sau khi bị cụng vài lần.
Ờm, không thể đếm sao nữa rồi.
Tô Tinh có chút tiếc nuối nhảy xuống khỏi mai, bị con rồng đen dùng móng đẩy vào trong cửa mai.
Hắc Long đi vòng quanh mai rồi nằm xuống, đầu tựa vào lỗ hở bên hông mai.
Đôi cánh rộng của nó bao bọc chiếc mai.
Hắc Long nhắm một mắt, trong khi con mắt đang nhìn vào cửa mai vẫn đang mở, con ngươi vàng rực của nó toả sáng trong bóng tối.
Tô Tinh vốn đang tiếc nuối không thể ngủ dưới bầu trời đầy sao, lập tức bị phân tâm bởi đôi mắt rồng trước cửa.
Đôi mắt của mẹ thật đẹp.
Giống như ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp trên đầu giường vậy….ồ không, cái này càng lớn hơn một chiếc đèn ngủ rất nhiều, có thể nói là ngọn đèn đường ấm áp bên ngoài cửa sổ.
Tô Tinh tựa cằm vào chăn, nhìn chằm chằm đôi mắt rồng bên ngoài hồi lâu, không thấy Hắc Long ma ma nhắm con mắt này lại, thay vào đó bé nghe thấy tiếng thở đều đều và êm dịu của rồng đen.
“?”
Ngủ quên à?
Ngủ mở mắt luôn?!
Chà, không hoàn toàn, một mắt nhắm một mắt mở.
Nhưng bé thực sự có thể ngủ như thế này không nhỉ?
Tô Tinh tò mò, nhịn không được cũng thử xem, nhắm một mắt ngủ.
Tô Tinh dần dần chìm vào giấc ngủ nhưng con mắt đang mở của Hắc Long vẫn luôn in sâu trong đầu bé, thậm chí bé còn có thể nhìn thấy con ngươi vàng thẳng đứng chuyển động mấy lần.
Khi bầu trời sáng dần lên, Tô Tinh tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ, nửa đầu đau nhức giống như đã ngủ nhưng vẫn chưa ngủ vậy.
Ngủ, nhưng chỉ được một nửa.
Hắc Long bên ngoài đã đứng dậy, mặt trời chiếu qua khe hở, đây là một ngày nắng hiếm hoi sau khi đông đến.
Tô Tinh cố gắng mở mắt ra, bé cảm thấy tỉnh táo hơn chút những vẫn còn buồn ngủ.
Bé từ bỏ đứng dậy, vùi đầu vào chăn nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp.
Giấc ngủ tối qua không phải một giấc ngủ ngon, Tô Tinh còn đang nửa tỉnh nửa mơ, bé cảm thấy mẹ Rồng Đen vỗ cánh, đồng thời nghe thấy phía dưới có tiếng bước chân di chuyển.
Mãi đến khi dạ dày bắt đầu hò reo, Tô Tinh mới hoàn toàn tỉnh táo, chui ra khỏi chăn đi ăn hạt dưa trắng mà hôm qua bé đã mở sẳn.