Tô Tinh phát hiện ra rằng hạt dưa trắng là một loại thực phẩm tuyệt vời, không chỉ ngon mà nó còn dai hơn trái cây.
Đặc biệt, Tô Tinh, người thích tích trữ thức ăn như chuột hamster, thích khả năng bảo quản lâu của nó.
Kể từ đó, mỗi ngày Tô Tinh đều đến thăm ruộng hạt dưa trắng một lần để kiếm ăn.
Lần này, không có con vật nào khác cướp đồ ăn với bé.
Từ lần đánh nhau với chim lông đỏ, Hắc Long luôn chú ý đến bé, nó luôn theo sau khi bé đi bất cứ chổ nào và không bao giờ để bé rời khỏi tầm mắt của mình.
Tô Tinh cũng rất vui khi được Hắc Long chăm sóc.
Mặc dù bé thắng được con chim đỏ bự kia nhưng một số lông bay cũng bị nhổ ra, khả năng bay giảm đáng kể, nếu gặp phải động vật nhanh nhẹn nào đó, bé chắc chắn không thể chạy thoát.
Được mẹ Rồng Đen bảo vệ khiến bé rất an tâm.
Tô Tinh bay lượn trong cánh đồng hoa màu cam, cắn đứt những bông hoa đầy hạt, chất thành đống chờ mang về hang ổ.
Hắc Long đi tuần tra trên cánh đồng hoa, thỉnh thoảng lại đào hố, tóm lấy vài con thú tai dài giống thỏ dưới l*иg đất, hoặc chọc móng vuốt vào hốc cây lôi ra thứ gì đó.
Khi Hắc Long đưa một nắm hạt dưa lấy ra từ thân cây cho Tô Tinh, bé cực kỳ sửng sốt.
Mẹ Rồng à, mẹ lấy kho thóc trữ đông của con gì vậy?
Trong số những hạt này, ngoại trừ hạt dưa trắng mà Tô Tinh quen thuộc, phần lớn những loại còn lại bé đều không biết.
Còn có một cái gì đó trông thật giống thân cây, bé cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Những bất cứ thứ gì mà động vật tích trữ đều có thể ăn được.
Tô Tinh thử cắn một miếng thân cây màu trắng, hai mắt đột nhiên sáng lên.
Là loại có bột bột ngòn ngọt, còn ngọt hơn cả khoai tây nhưng không bằng khoai lang, không biết có nướng ăn được không, Tô Tinh đã rất mong chờ.
Tuyệt vời, số thóc dữ trữ của các ngươi thật nhiều, giờ đã là của ta rồi.
Tô Tinh kêu lên và vỗ cánh bay về phía con rồng đen, bày tỏ bé rất thích nó.
Đặc biệt là phần thân cây giống như khoai lang này, Tô Tinh mổ mổ vài cái trước mặt Hắc Long, mổ thân cây thành cái hố.
Con ngươi màu vàng kim của rồng đen xoay chuyển, nó đặt đống đồ vừa chôm được từ kho dự trữ đông của loài động vật nào đó xuống chổ đống hạt dưa trắng của Tô Tinh, sau đó cằm một miếng khoai lên ngửi ngửi rồi đi đào đất.
Tô Tinh mổ những hạt dưa rãi rác trên mặt đất, ăn no nê, khi ra khỏi ruộng hoa, bé nhìn thấy rất nhiều thân khoai chất thành đống trên mặt đất, nằm bên cạnh là đống hạt dưa trắng của mình.
Chúng có hình dáng tròn trịa, đầy đặn, kích thước khổng lồ, mỗi một củ có kích thước to hơn mấy lần củ lấy ra từ hang động trước đó.
Tìm được rồi? Còn nhiều như vậy nữa. Mẹ thật tuyệt vời!
Tô Tinh hưng phấn bay lên trên đầu con rồng đen, quên mất mình còn thiếu mấy chiếc lông bay, không tính toán kỹ vị trí hạ cánh, ngồi xuống trán rồng đen rồi trượt dài một đường về phía mũi rồng.
Hắc Long đang cúi đầu làm sạch đôi vuốt đào đất của mình: “?”
Con ngươi hẹp dài chuyển về giữa nhìn quả bóng lông nhỏ trên chóp mũi.
Trước ngửi một hơi đã.
“Chϊếp…”
___
Mang thành quả thu hoạch trong ngày về hang, bữa tối đương nhiên sẽ có món khoai nướng, miễn là Tô Tinh có thể nướng được.
Khụ khụ khụ—
Pi pi pi—
Tô Tinh nổ lực vỗ cánh bay, cố gắng hết sức khạc ra lửa.
Không có lửa, thậm chí nhiệt độ trên củ khoai trắng còn không tăng miếng nào.
Tô Tinh vô cùng kinh ngạc, bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải họ nhà rồng hay không.
Nếu là con của mẹ, sao có thể không phun được lửa?
Có thực là lửa hôm thoát ra khỏi vỏ là do bé phun ra? Phải chăng đó là do bé ảo tưởng?
Bảo bối tủi thân, bảo bối buồn bã, bảo bối lao mình vùi mặt vào vảy mẹ Rồng Đen cầu an ủi.
"Pi pi….”
Mẹ ơi, con thực sự là rồng đúng không? Tại sao con không phun được lửa?
Hắc Long mơ hồ hiểu được ý bé, ánh mắt nó đảo quanh.
Khi Tô Tinh không chú ý, rồng đen lè lưỡi liếʍ củ khoai, để lại long tiên. (nước bọt rồng)
“Grừ.”
Hắc Long củng nhẹ Tô Tinh, xoay bé đối diện với củ khoai trắng, động viên bé thử lại.
Tô Tinh không tự tin mở miệng thổi nhẹ.
Một ngọn lửa màu xanh nhạt đột nhiên bốc cháy từ củ khoai và bao trùm nó trong tích tắc.
Tô Tinh: “?!”
Bé đã thành công! Bé có thể phun ra lửa! Nó là màu xanh nhạt y như ngọn lửa của mẹ.
Nhưng chẳng phải hôm chui ra khỏi vỏ là ngọn lửa màu cam sao?
Không vấn đề gì, không nên quan tâm đến tiểu tiết.
“Pi pi pi!”
Bé quả nhiên là rồng con, bé đương nhiên là rồng con, con của mẹ Rồng Đen!
Tô Tinh lấy lại lòng tin, lo lắng ngọn lửa sẽ tắt, bé tiếp tục thổi mạnh.
Khụ khụ—
Ngọn lửa màu cam thoát ra khỏi miệng Tô Tinh, hoà vào ngọn lửa màu xanh cùng nhau cháy rực.
Đôi mắt Hắc Long đột nhiên mở to, nó vô thức chống người dậy, chăm chú nhìn hai ngọn lửa đan xen vào nhau.
Ánh mắt nó chuyển từ ngọn lửa sang quả bóng lông nhỏ vẫn đang đập cánh mạnh mẽ.
Một hình bóng nhỏ màu vàng, dịu dàng phản chiếu trong đôi mắt vàng của Hắc Long.
Gần đó Tô Tinh đã thổi mệt, thở hổn hển.
Bé cảm nhận được ánh mắt của mẹ Rồng Đen, ngẩng đầu nhìn lên, kiêu hãnh ưỡn ngực đối diện với mẹ rồng.
“Chϊếp!”
Mẹ ơi, mẹ nhìn con của mẹ giỏi như thế nào nè!
“Grừ….grừ ~”
Hắc Long dừng lại, rồi phát ra tiếng kích lệ từ trong cổ họng.
Tô Tinh được khen ngợi rất vui vẻ, đôi mắt đen láy sáng bừng.
Khoan đã, mùi khét này từ đâu đến vậy?
Tô Tinh quay đầu, nhìn thấy củ khoai đã biến thành một vật thể màu đen không xác định, trên đó còn có những ngọn lửa vẫn đang nhảy múa.
Ah! Phù phù phù!
Tô Tinh lo lắng muốn thổi tắt ngọn lửa.
Được đà, ngọn lừa càng bùng cháy dữ dội hơn.
“Chϊếp….”
Củ khoai đầu tiên bị đốt cháy thành than.
Tô Tinh đã có kinh nghiệm, bé bắt đầu điều khiển nhiệt độ đốt củ khoai thứ hai.
Vì trước đó đã tiêu hao quá nhiều năng lượng nên củ khoai thứ hai chỉ chín được một nửa.
Tuy nhiên, Tô Tinh ăn rất vui vẻ, Hắc Long ăn cùng Tô Tinh cũng cảm nhận được vị bột bột ngọt ngọt trong miệng, nuốt hết mà không thèm cắn miếng nào.
___
Cánh đồng hoa màu cam dần dần khô héo, chỉ còn lại những chiếc đài tròn chứa đầy hạt đứng sửng, thu hút rất nhiều động vật nhỏ đến ăn.
Tô Tinh cũng tranh thủ thu thập.
Không chỉ hạt dưa trắng, mà còn cả hạt cỏ, củ, quả hạch, quả…bé thu thập tất cả thức ăn có thể ăn được, giống như một con hamster bận rộn.
Nếu trữ quá nhiều trái cây và không thể ăn hết một lúc, một số sẽ bị teo lại do mất nước và một số sẽ bị hư thối.
Hắc Long là “rồng” đầu tiên phát hiện ra trái cây hư thối và quét chúng ra khỏi hang.
(Chổ này là người đầu tiên, mà Hắc Long không phải người nên mình để vậy nha.)
Tô Tinh bận rộn suốt một tháng, hiếm khi ngủ nướng, khi tỉnh dậy phát hiện một số hoa quả của mình đã biến mất, chưa kể còn bị tàn phá một mớ.
“Chiêzp….”
Hắc Long mang một số loại trái cây mới về cho Tô Tinh, cố gắng dỗ dành bé.
“Chϊếp…”
Không giống nhau, bé muốn quả mới cũng muốn quả cũ a.
Chỉ cần là đồ ăn mang về hang ổ, mất đi một trái bé đều khó chịu lắm lắm.
Thời gian dự trữ của trái cây quả thực quá ngắn, đây xác thực là cả một vấn đề.
Liền không có biện pháp gì làm trái cây có thể bảo quản càng lâu sao?
Tô Tinh nghĩ tới kiếp trước viện trưởng bà bà phơi táo đỏ trước cửa sổ, táo đỏ khô dai dai, mềm mềm, ngọt ngọt.
Nếu trái cây được phơi khô thì có thể bảo quan lâu không nhỉ?
Nói liền làm.
Tô Tinh chạy tới kho lương thực lấy ra một quả màu đỏ.
Trong hang không đủ ánh nắng, bé phải di chuyển nó ra ngoài để phơi.
Tô Tinh chật vật vận chuyển trái cây lên móng vuốt rồng đen, chỉ vào đống trái cây rồi chỉ lêи đỉиɦ hang.
Sau một loạt động tác, Hắc Long đã hiểu ý bé.
Đầu tiên nó giơ móng vuốt đưa Tô Tinh lên sừng rồng trên đỉnh đầu, nhặt những trái cây chất thành đống, dang rộng đôi cánh bay ra khỏi hang, đến đỉnh vách đá.
Trên đỉnh vách núi là một cái khối đá lớn.
Nơi này chỉ có một tầng cỏ nông, không có cây cối cũng không có chim thú nào sinh sống, rất thích hợp để phơi.
Tô Tinh bay xuống từ trên đỉnh đầu Hắc Long.
Những chiếc lông bay bé bị nhổ đã mọc trở lại, không còn sự xấu hổ đáp nhằm chổ nữa.
Hắc Long đặt trái cây xuống đá, nhặt một quả lên chọc thủng lớp vỏ ngoài rồi đưa đến mỏ Tô Tinh.
Cái này….
Tô Tinh không biết phải giải thích thế nào với mẹ Rồng Đen, bé ra ngoài làm trái cây hông khô chứ không phải đi dã ngoại a.
Ừm, trái cây màu đỏ rất ngọt và mọng nước.
Tô Tinh cắn một miếng lớn, bổng nhiên nghi hoặc, quả đỏ nhiều nước như vậy có thể phơi được không?
Hay là cắt nhỏ ra.
Sau khi cắt nhỏ, diện tích tiếp xúc với ánh nắng mặt trời lớn hơn, cũng dễ khô hơn.
Không có dao, nhưng mà có móng vuốt của mẹ rồng.
Tô Tinh dùng vuốt ra hiệu cho Hắc Long.
Theo cử chỉ của Tô Tinh, rồng đen dùng móng vuốt cắt trái cây thành từng miếng, nước màu đỏ vung vẫy khắp nơi.
Tuy hơi không vệ sinh cho lắm nhưng ít nhất nước cũng đã được xả ra.
Tô Tinh rất hài lòng.
Ngoài trừ quả màu đỏ, Tô Tinh còn yêu cầu Hắc Long lần lượt mang thêm nhiều loại trái cây khác.
Chủ yếu là những quả có kích thước nhỏ, hàm lượng nước ít, những quả có kích thức lớn mọng nước đều được cắt thành nhiều lát.
Có một khoảng thời gian, trên vách đá được bao phủ bởi nhiều loại trái cây khác nhau.
Tô Tinh đưa chúng về vào lúc hoàng hôn mỗi ngày, rồi lại đưa chúng đến đó vào lúc mặt trời mọc ngày hôm sau.
Sau nhiều ngày phơi, mẻ trái cây sấy tự nhiên đầu tiên của bé cũng đã được sấy khô hoàn toàn.
Tô Tinh thu thập chúng vào khu vực lưu trữ thực phẩm.
Nhìn trái cây sấy khô chất đống, Tô Tinh chợt nhận ra mình cần hộp để đựng chúng.
Những chiếc túi nilong và hộp nhựa thường thấy từ kiếp trước chắc chắn không thể nhìn thấy ở nơi này.
Không biết trong rừng có loại cây rỗng ruột như tre không?
Hoặc có thể làm một cái lọ bằng đất rồi nướng khô nó?
Tô Tinh nhìn xem cánh và móng vuốt của mình, lập tức từ bỏ ý định bóp đất.
Cũng vô pháp giao cho Hắc Long đến niết đất.
Móng vuốt cự long có thể gϊếŧ mãnh thú, đồng thời cũng có thể xuyên thủng những lớp vỏ hạt và giáp động vật cứng nhất, nhưng nếu dùng nó niết bùn làm những chiếc lọ….thôi vẫn là nên quên đi.
Đợi đã, vỏ hạt và giáp động vật?
Tô Tinh có một ý tưởng.
Những vỏ quả cứng mà bé đã ăn trước đây, và những động vật có giáp xác bị mẹ rồng săn, dường như cũng có thể làm vật đựng.
Tô Tinh lập tức đi tìm Hắc Long.
Hắc Long nằm lười biếng ở cửa hang tiêu hoá thức ăn, Tô Tinh ngậm một cành cây nhỏ trong miệng đi tới.
Tô Tinh dùng cành cây phác hoạ đường nét của loài giáp xác trên mặt đất, bé tập trung nhiều vào lớp giáp trên lưng nó.
Sau đó, dùng đôi cánh của mình chỉ về hướng rừng rậm.
Ngoại hình của quái thú mai rùa độc đáo đến mức dù kỹ năng “hội hoạ” chỉ ở cấp độ như gà bới của Tô Tinh cũng đủ để Hắc Long hiểu đó là con gì.
Con rồng đen cúi đầu để Tô Tinh nhảy lên sừng nó, sau đó từ từ đứng dậy, duỗi thẳng tứ chi nhảy xuống từ cửa hang.