Làm NPC Vạn Nhân Mê Trong Game Thực Tế Ảo

Chương 25

Anh ta còn biết vì chuyện này mà Uý Lam đang bận rộn làm video tuyên truyền mới, bận tối mắt tối mũi, không có manh mối, gặp được anh ta mới sáng mắt ra, như thể có thêm chút sức sống.

"Nhìn này, tôi vẽ quần áo mới cho con trai tôi!" Cô đi một vòng quanh Tạ Sương Tuyết, cảm thấy mình lại có thể rồi: "Thật đẹp!"

Đây là bức tranh cô vẽ khi rảnh rỗi, khuôn mặt của Tạ Sương Tuyết không cần phải chỉnh sửa, quả thực giúp nhóm cô tiết kiệm không ít thời gian.

Cô mới vẽ một bộ quần áo màu đen mực, cổ áo và tay áo có hoa văn màu vàng rất tinh xảo, trên thân áo là hoa sen vàng được phác họa bằng vài nét đơn giản, tổng thể màu sắc trầm tối càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo của Tạ Sương Tuyết, giống như một viên ngọc được đặt trên vải nhung, lại khác với cảm giác lần trước.

Công việc này mới có cảm giác thành tựu chứ.

Cô ở đây gãi đầu gãi tai nhưng lại không thể tạo ra một tài liệu nào ưng ý, thật khiến người ta khó chịu, ức chế muốn chết, sớm muộn gì cũng trầm cảm, tiền tăng ca bù cũng không đủ.

Tạ Sương Tuyết là bản thảo đầu tiên của Uý Lam, cô coi nhân vật dưới ngòi bút của mình như con trai cũng chẳng phải ngày một ngày hai, Lâm Đồng dẫn theo Tống Hiểu Sách cũng đi một vòng, sờ cằm, cảm thấy cũng được, nói: "Cô thử điều chỉnh một đoạn xem sao?"

"Được thôi, đoạn nào?"

"Ừm..."

Cô và Lâm Đồng nhìn nhau.

Cả hai đều không nói nên lời.

Lâm Đồng trước đây không chọn anh thực sự không phải vì thành kiến, trong ấn tượng của cô, cốt truyện của nhân vật phụ Tạ Sương Tuyết này không có điểm sáng nào có thể chọn ra được.

Lời tỏ tình trước đó trong cốt truyện gốc không được coi là gì cả, hơn nữa cốt truyện này vốn dĩ luôn lấy góc nhìn của Lạc Ấn, anh ta dùng ảo thuật người rơm, khiến Tạ Sương Tuyết cho rằng người trước mắt là Thuần Diệu, xác nhận điểm yếu của Tạ Sương Tuyết để dễ dàng khống chế, đột nhiên cắt đoạn này ra, mới thấy được Tạ Sương Tuyết cũng nổi bật.

"Bật chế độ ngẫu nhiên đi." Lâm Đồng thở dài: "Thử vận may, không chọn được thì thôi."

Cùng với lời nói của cô, Tạ Sương Tuyết cảm thấy những gông cùm trên người như thể nhẹ đi rất nhiều trong nháy mắt.

Mặc dù đây cũng là không gian thử nghiệm của tổ mỹ thuật nhưng khác với buổi trình diễn nhân vật lần trước.

Lần này cả ba người đều ở vị trí trải nghiệm, cốt truyện vừa bắt đầu, ba người đã không nhìn thấy nhau nữa, trong nháy mắt bị kéo vào cốt truyện ngẫu nhiên, thực hiện cảm nhận theo góc nhìn của một người chơi.

Lâm Đồng trước đây đã thử nghiệm rất nhiều, cô gần như tê liệt rồi, thực ra hiện tại cũng không bão quá nhiều hy vọng.

Cô thấy sắc mặt của Tạ Sương Tuyết đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhìn cô có vẻ hơi căng thẳng, kéo cổ tay cô chạy sang một bên, Lâm Đồng chạy theo anh vài bước, rồi theo động tác của anh mà ngồi xuống.

"Suỵt, nhỏ tiếng, chúng đuổi tới rồi." Cô nghe thấy đối phương nói, lại nhỏ giọng an ủi cô: "Đừng sợ."

Bầu không khí có chút căng thẳng nhưng Tạ Sương Tuyết vẫn luôn đứng chắn trước mặt cô.

Bộ quần áo mà Tạ Sương Tuyết mặc vẫn có áo choàng, trong thiết lập, anh là người dị tộc được nhận nuôi, cơ thể lạnh, vẫn không thích nghi được với khí hậu của vùng đất của tộc Vũ Phù Mộng Vân Gian, quần áo luôn nhiều hơn người khác, vì vậy ở đâu cũng có vẻ không hòa nhập.

Bây giờ, Tạ Sương Tuyết cởϊ áσ choàng, khoác lên người cô.

Lâm Đồng một lần nữa cảm nhận sâu sắc rằng độ chân thực của Sea lần này thực sự là một bước nhảy vọt về chất lượng.

Tất cả các cảm giác đều quá tinh tế.

Chiếc áo choàng đó có mùi hương trên người Tạ Sương Tuyết, mùi thuốc nhàn nhạt, không ngọt chút nào, còn có chút đắng, khoảnh khắc khoác lên người, cơ thể cũng ấm áp hơn một chút, sau khi quấn vào chỉ thấy cảm giác an toàn tăng lên.