Đây là tru diệt đài Vũ Tộc.
Trên vách đá cao hàng nghìn thước, chỉ có Vũ tộc có đôi cánh trên lưng mới có thể leo lên, từng sợi xích sắt dày nặng xung quanh bị gió thổi mạnh kêu lạch cạch không ngừng, trong không khí thoang thoảng mùi vị rỉ sét và máu tanh.
Bên vách núi có một khối đá khổng lồ màu đen nhô ra, được chạm khắc thành bộ dáng người chấp pháp Vũ Tộc, tay cầm trường mâu, toàn thân nghiêng về phía trước, sống động như thật, không giận tự uy, thanh trường mâu trong tay chĩa thẳng vào vị trí giữa đài.
Đám người áo đen tụ tập lại thành một đoàn, ở giữa đài có một người đang quỳ.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, sau đó trong không khí truyền đến tiếng quất xé gió mà đến, mùi máu tanh của roi đen bay đến chóp mũi đám người, toàn bộ nơi này đều tràn ngập cảm giác căng thẳng, nặng nề.
Chủ nhân của cây roi là một nữ tử phong thái hơn người với mái tóc dài được buộc cao, trên người mặc một bộ áo giáp, dáng vẻ oai hùng hiên ngang, sau lưng có một đôi cánh khổng lồ, tỏa ra từng điểm kim quang lộng lẫy, từng chiếc lông vũ giống như được sắt thép đúc thành, sắc bén như lưỡi đao, hơi vỗ nhẹ một chút sẽ tạo ra một trận cuồng phong.
Nàng chỉ cần hơi cử động một chút, chiếc roi kia sẽ giống như vật sống, biến thành một con rắn độc, trong nháy mắt lập tức quấn chặt lấy cổ người đang quỳ, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp không gian.
"Tạ Sương Tuyết, Vũ Tộc ta có tộc quy, vào lúc ngươi tiến vào thì nên biết."
"Cấu kết với Ma tộc, gϊếŧ."
"Phản bội bộ tộc, gϊếŧ."
"Hãm hại đồng tộc, gϊếŧ."
Mỗi khi nàng nói thêm một câu, cây roi trong tay lại càng siết chặt, người quỳ dưới đài căn bản không còn khả năng phản bác, trên người bị vô số xiềng xích nặng nề trói buộc, không thể giãy dụa, cả người bị ép xuống đất, lộ ra dáng người gầy gò.
Cơ thể y thương tích chất chồng, có vẻ như đã chịu không ít trừng phạt từ trước, huyết dịch không ngừng rỉ ra từ bộ y phục đơn bạc.
Bởi vì bị sức mạnh cường đại áp chế, Tạ Sương Tuyết chịu áp lực đến úp mặt xuống, khóe miệng ở nơi không ai nhìn thấy khẽ co giật, giống như đau đớn không thể chịu đựng được.
Nhưng nếu có người quan sát kỹ, chắc chắn sẽ phát hiện ra người nam nhân dường như đang nói chuyện, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Nếu như tỉ mỉ hơn một chút, có liền có thể thấy khẩu hình của y với người phụ nữ trên đài giống hệt nhau, không tiếng động lặp lại lời nói của nàng, phảng phất đã trải qua vô số lần, đã sớm biết những lời nàng định nói.
"Ngươi đã phạm vào cả ba đại tội, nhiều lần kích động gây xích mích ly gián, phạm thượng, dạy mãi không chịu sửa, bây giờ ta lấy mạng của ngươi, thực sự không oan."
Giữa thanh âm buộc tội vang dội mạnh mẽ của nữ tử cùng với sự siết chặt của cây roi, Tạ Sương Tuyết không chút bất ngờ bị siết cổ đến chết, cả người trong nháy mắt không còn sinh cơ.
Thế nhưng nhìn thấy tình cảnh bi thảm như vậy, đám người Vũ tộc vây quanh lại không có chút thương cảm nào, thậm chí có người còn đi tới nhổ một bãi nước bọt vào thân thể đã lạnh ngắt kia.
Một người làm đủ điều xấu, đã gϊếŧ hại vô số người, tự nhiên chết cũng chưa hết tội.
Tạ Sương Tuyết rơi xuống đất, trước khi chết hai tay vẫn không ngừng duỗi về phía trước, đó chính là hướng của nữ tử đã lấy đi tính mạng của y, tựa hồ muốn tóm lấy vạt áo của nàng.
Nhưng y vĩnh viễn không thể đυ.ng tới.
Đúng lúc này, một người nam nhân từ phía sau nữ tử kia bước ra, hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng, mi mục như họa, thần sắc lộ ra vẻ dịu dàng, cả người ôn nhuận như ngọc.
Nam nhân kia duỗi tay nắm chặt lấy tay nàng, rất tự nhiên đem ánh mắt của nàng dẫn tới trên người mình, âm thanh cũng vô cùng êm tai.
"Kẻ phản bội trong tộc đã chết, điện hạ chúng ta đi thôi, ta đã nấu canh để sẵn trong phòng, điện hạ trở về là có thể uống, sau này không cần lo lắng những chuyện phiền lòng này."
Nữ tử được gọi là "Điện hạ" nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, im lặng một lúc rồi trả lời: "Hy vọng là vậy."
Lúc này Tạ Sương Tuyết đã chết rồi, thân thể lệch đi lộ ra khuôn mặt mơ hồ, giống như bị một tấm màn che phủ, ngũ quan không thấy rõ.
"Được rồi, dừng lại!"
Theo âm thanh đột ngột này, hiện trường xét xử trang nghiêm đột nhiên như bị đóng băng, tất cả mọi người đều đứng yên bất động, trên mặt đủ loại biểu cảm đều đông cứng lại, ngay cả gió cũng ngưng trệ.
Sau đó, một người đàn ông mặc đồ lao động màu đen đột nhiên xuất hiện trong đám người, trên ngực có in dòng chữ người kiểm tra số 07 cùng logo hình làn sóng màu xanh lam bên cạnh thẻ tên, đầu đội mũ bảo hiểm, bên miệng có bộ đàm. Anh ta cúi đầu đánh dấu tích một cái vào bảng "Kiểm tra cảnh thực nghiệm số 19-6", rồi nói: "Gió mạnh quá, trải nghiệm không tốt, thổi đến mức mắt tôi phát đau, cần điều chỉnh lại một chút."
“Ngoài ra, tôi cũng chú ý đến góc độ đứng mà người chơi khi chạy nội dung vở kịch. Có một số người chơi mắc chứng sợ độ cao nên tốt nhất là điều chỉnh lại vị trí lui vào trong thêm chút. Còn có một số cảnh máu me cứ để đám đông che lại đi, hình ảnh không nên quá đáng sợ đẫm máu, cẩn thận kẻo lại bị báo cáo."
"Còn có... !"
Người thử nghiệm 07 cúi đầu nhìn khuôn mặt mơ hồ của Tạ Sương Tuyết đã chết, phàn nàn: "Bộ phận thiết kế đồ họa xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đã nói rằng gương mặt của nhân vật sẽ được hoàn thành trong ngày hôm qua rồi sao? Tại sao NPC Tạ Sương Tuyết đến bây giờ vẫn chưa có mặt hả!"
“Chờ một chút đi” bên kia máy liên lạc trả lời: “Tình huống đặc biệt, bộ phận thiết kế đồ họa hiện tại đang bận, nhân vật chính cần phải sửa lại lần nữa. Loại vai phụ này chỉ có thể xếp ở phía sau, dù sao cũng chỉ là nhân vật phụ mà thôi, chỉ cần trước khi ra mắt chính thức có mặt là được."