15
Tôi giao quyển “sổ da bò” đó cho cảnh sát, tất cả những người có tên trong danh sách đều bị bắt.
Dĩ nhiên, bao gồm cả Bành Dũng.
Vụ án của cô bé lớp bên cạnh cũng đã được giải quyết gần đây.
Trong móng tay của cô bé còn sót lại da và mô thịt của hung thủ trong lúc vùng vẫy, không khớp với DNA của Đổng Thần.
Đó chỉ là một gã say rượu đi ngang qua, gã đột nhiên nảy ra suy nghĩ lệch lạc, phá hủy cuộc đời của một cô gái trẻ.
Ngày đó Đổng Bằng nhìn thấy mảnh váy ở bên thùng rác, là một cái váy trắng không có hoạ tiết gì.
Có lẽ là do vết máu và vết bẩn trên đó khiến mắt cậu bé mờ đi nghĩ đó là “váy hoa nhí”.
Có lẽ chiếc “váy hoa nhí” đã chạm vào nỗi sợ hãi trong linh hồn cậu bé, tạo ra phản ứng đồng cảm.
Hoặc có thể, thiện và ác cuối cùng cũng sẽ nhận được điều xứng đáng.
Mọi điều ác cuối cùng cũng sẽ đến hồi kết.
Bà cụ kia cũng bị kết án vì là đồng phạm.
Theo lời bà ta, bà ta không rõ trong căn hầm đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Bà ta chỉ cung cấp thức ăn cho các cô gái, định kỳ thay những chiếc váy hoa nhí màu trắng, viền thêu hoa cúc mới cho họ.
Mà bà ta làm tất cả những điều này đều là vì cháu gái tội nghiệp bố mẹ mất sớm của mình, để duy trì cuộc sống của hai bà cháu, cũng như tạo điều kiện cho cháu gái đi học.
Trương Thành hỏi: “Cháu gái của bà giờ đang làm gì?”
Mắt bà ta hiện lên một chút kiêu hãnh:
“Con bé đang học đại học, ở một thành phố lớn.”
Trương Thành nhìn chằm chằm bà ta, bỗng nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt và mỉa mai:
“Thế à? Còn những cô gái kia thì sao?”
“Bà có bao giờ nghĩ rằng, họ cũng là con gái, là cháu gái của người khác không?”
16
Nửa tháng sau, tôi dắt Nguyệt Nguyệt ra công viên tắm nắng lại tình cờ gặp Trương Thành.
Tâm trạng cô bé đã dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn vô hồn và trống rỗng.
Trương Thành ngồi bên cạnh tôi, im lặng một lúc sau đó mới nói.
“Thật ra ngày đó ở phòng giám sát tôi đã nhận ra Bành Dũng có vấn đề, nên tôi đã bí mật lấy mẫu đất và thực vật trên lốp xe của anh ta so sánh với mẫu vật ở hồ nước phía Đông.”
“Kết quả thật sự không trùng khớp. Nhưng khi tôi vừa mới nhận được kết quả kiểm tra thì lại nhận được cuộc gọi của cô về váy hoa nhí.”
Tôi gật đầu, không nói gì.
Bây giờ nói những điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Trương Thành nhìn về phía Nguyệt Nguyệt.
Cô bé vẫn bất động ngồi đó, như một con búp bê bị hỏng.
“Vài ngày trước, chúng tôi đã đào được 10 bộ xương cốt trong khu rừng nhỏ cách căn hầm một km.”
Lòng tôi run lên, bảo sao… trong hầm lại thiếu mất 10 người.
“Theo tuổi thọ xương và hỏi các em ở hiện trường, 10 đứa trẻ này đều khoảng 16 tuổi.”
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu tôi.
Gϊếŧ những cô gái 16 tuổi…
Không, anh ta muốn gi3t chết chính mình năm 16 tuổi!
Anh ta đang lần lượt gi3t chết kẻ đã khiến mẹ mình tự sát năm anh ta 16 tuổi.
Nên anh ta mới tìm thật nhiều người để hành hạ, làm nhục biểu tượng của bản thân.
Còn biểu tượng của mẹ anh ta là… chiếc váy hoa nhí đó.
Nên dù biểu tượng của bản thân có bẩn thỉu đến đâu, biểu tượng của mẹ anh ta vẫn phải sạch sẽ không dính chút bụi bẩn.
Vậy tác phẩm hoàn hảo nhất của anh ta chính là Bành Nguyệt, rốt cuộc thì giống ai?
Trong đầu tôi hiện lên lần đầu tiên gặp Đổng Thần, khi anh ta cười lên lộ ra hai cái răng khểnh.
Anh ta miêu tả Bành Nguyệt, xinh đẹp, hay cười, mặc… đồng phục mới.
Là năm anh ta 12 tuổi, rất thân thiết với mẹ.
Vậy anh ta chọn tự sát…
Là vì Bành Nguyệt có quan hệ với anh ta.
Vì mối quan hệ đặc biệt này, tất cả các biểu tượng đều sụp đổ.
…Biến thành sự thật khủng khϊếp.
Anh ta không thể chấp nhận được sự thật…
Đúng vậy.
Ngày đó tôi nói với Đổng Thần rằng: “Bành Nguyệt là con gái của anh.”
“Vào một đêm của mười hai năm trước, bên bụi cây ở công viên Đông Nguyệt, tôi là cô gái mặc váy hoa nhí kia.”
Tôi nói với anh ta.
“Năm nay Bành Nguyệt 11 tuổi, sinh vào tháng 9 năm 1994.”
Tôi nói.
“Chúc mừng anh, đã thành công hủy hoại con gái của mình.”
17
Trương Thành quay đầu lại, nhìn Lý Đan cách đó mười bước.
Rõ ràng cô chưa đến 30 tuổi nhưng lại mang khí chất già dặn.
Anh ta nhớ lại những lời mà Lý Mẫn từng nói mình vài ngày trước.
“Lý Đan là em gái ruột của tôi.”
“Bành Nguyệt là con gái của em ấy.”
“Bành Nguyệt ra đời là nỗi đau suốt đời của em ấy, tôi và Bành Dũng đã nhiều năm không có con nên sau khi Bành Nguyệt được sinh ra, em ấy đã giao con cho tôi.”
“Mười hai năm trước, lúc Lý Đan mới bắt đầu đi thực tập, có một lần tan làm đi đường tắt qua công viên Đông Nguyệt, tình cờ gặp phải Đổng Thần lúc đó… đang làm hại một cô gái mặc váy hoa nhí.”
“Lý Đan trốn sau cây dầu, nhưng không dám phát ra tiếng động.”
“Khi người đàn ông chuẩn bị rời đi, em ấy nhờ ánh trăng, nhìn rõ được nửa sườn mặt và bảy nốt ruồi trên ngực của anh ta.”
“Cuối cùng, cô gái kia, đã chết.”
“Lý Đan bị k1ch thích lớn, trốn sau cây dầu cả một đêm… cuối cùng hại mình bị một gã say rượu đi ngang qua xâm hại.”
“Khi chúng tôi tìm thấy em ấy, ý thức của em ấy vẫn tỉnh táo.”
“Nhưng tỉnh dậy, ký ức của em ấy lại xảy ra sai lệch rất lớn. Em ấy kiên quyết cho rằng mình là cô gái mặc váy hoa nhí bị hại kia, là Đổng Thần đã xâm phạm em ấy.”
“Dù người khác có giải thích thế nào em ấy cũng không tin, cuối cùng chúng tôi chỉ có thể từ bỏ.”
“Bác sĩ nói đây là biểu hiện của việc rối loạn áp lực sau chấn thương.”
“Đổng Thần chết, có lẽ cũng vì Lý Đan nói cho anh ta biết chuyện này, anh ta không chấp nhận được nên lựa chọn tự sát.”
“Tội ác của Đổng Thần khiến Lý Đan phải sống trong ký ức giả suốt đời.”
“Cuối cùng cũng chính vì ký ức giả đó mà hại mình vào chỗ chết.”
Trên mặt Lý Mẫn hiện lên chút châm biếm và vui mừng:
“Thật đáng mỉa mai.”