Chu Nhượng hơi nhướng mày, chậm rãi mỉm cười, mang theo vẻ thản nhiên dụ hoặc: "Được, vì Kim Hạ của anh, anh nhất định sẽ quý trọng mạng sống của mình."
Sau đó, mọi người trong đội đua xe đều nói Chu Nhượng đã thay đổi. Trên đường đua, anh không còn vẻ điên cuồng nữa, dù bị người khác trêu ghẹo cũng chỉ cười mà thôi.
Không ai biết, khoảnh khắc ánh mắt anh hiện lên tia sáng, đó là chuyện thế giới này không thể ngăn cản.
Trước đây anh chỉ dẫn tôi đến bữa tiệc. Mặc dù tôi không đi, nhưng bên cạnh anh chưa từng xuất hiện những người khác.
Nhưng bây giờ, người đứng cạnh anh lại là Trình Chiêu.
Trong lúc nâng ly chúc rượu, Chu Nhượng thảm nhiên nhẹ nhàng chặn rượu giúp Trình Chiêu, đôi môi anh nhuốm màu rượu khiến gương mặt càng thêm vẻ hờ hững và quyến rũ.
Tôi cắn chặt răng, cố gắng ngăn cảm giác chua xót trào ra khỏi mắt.
Chu Nhượng chưa bao giờ uống rượu.
Một Chu Nhượng xa xôi mà lại chân thật như vậy, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Ở trước mặt tôi, anh luôn gạt bỏ kiêu căng ngạo mạn, dịu dàng ngoan ngoãn như không biết giận là gì.
Trình Chiêu nhìn thấy tôi, mỉm cười ngọt ngào, còn nâng ly về phía tôi.
Trước khi Chu Nhượng nhìn qua, cô ta đã che đi tầm mắt của anh, mỉm cười nói gì đó.
Tôi che miệng vội vàng rời đi, lúc giơ tay lên, nước mắt đã giàn giụa.
Khi Nhan Cảnh gọi điện đến, người hướng dẫn đang thuyết phục tôi tham gia đợt trao đổi du học lần này.
So với đợt trao đổi một năm trước, lần này là một nhà hát Opera hàng đầu nước ngoài, ai nấy đều hâm mộ không thôi. Tôi cụp mắt, nói với người hướng dẫn là sẽ suy nghĩ kỹ.
Sau khi nghe máy, trong loa vang lên giọng nói hốt hoảng khẩn trương của Nhan Cảnh: "Chu Nhượng xảy ra chuyện rồi..."
Nhan Cảnh nói Trình Chiêu gây sự với đội xe ở gần đó. Lúc được tìm thấy, quần áo trên người cô ta đã bị cởi gần hết, Chu Nhượng vì bảo vệ cô ta mà đánh cược mạng mình trên đường đùa, tốc độ phóng nhanh như muốn chết.
Đợi đến khi tôi bàng hoàng chạy tới thì Chu Nhượng đã ở trên đường đua rồi.
Trình Chiêu ngồi bên dưới khóc như hoa lê đái vũ, thấy tôi, cô ta liền chạy tới: "Làm sao đây chị Hạ, liệu Chu Nhượng có xảy ra chuyện gì không..."
Tôi hất tay cô ta ra, không rảnh để nghĩ xem rốt cuộc mục đích của cô ta là gì. Tôi tát cô ta một cái, tiếng khóc bỗng nhiên im bặt, Trình Chiêu kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi nghiến răng.
"Nếu Chu Nhượng xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu."