Chương 7
Lương Tiểu Đồng ngấm ngầm hy vọng, rất có thể, Đới Thế Vĩnh lúc nãy đi vệ sinh… Nếu cậu ta sáng suốt - mà qua bốn mươi lăm phút nói chuyện khi trước, Đới Thế Vĩnh tỏ ra rất nhanh nhẹn thông minh - thì sẽ nán lại trong nhà vệ sinh gọi di động báo cảnh sát, và chỉ vài phút nữa cảnh sát sẽ ra tay kết thúc tình thế nguy hiểm này. Trừ phi…Trừ phi, lúc đi vệ sinh cậu ta không cầm theo di động, di động lại nằm trong cái cặp da trơ trơ kia.
Lương Tiểu Đồng ráo riết tìm kiếm, rồi phát hiện ra cái cặp da đặt ở ghế ngồi của Đới Thế Vĩnh. Lương Tiểu Đồng nhớ rằng lúc đang ngồi ăn, Vĩnh mở cặp lấy di động ra nghe, và còn nhắn tin hai lần, nhưng không rõ sau đó anh ta cất di động vào cặp da hay nhét vào túi áo.
Ở cầu thang có nhiều tiếng bước chân rầm rập. Thì ra là tên cướp cầm súng ngắn đã chạy xuống dưới nhà từ khi nào, lúc này áp giải đầu bếp và hai phụ bếp lên.
Tên cướp cao kều còng cả ba người này lại với nhau, rồi nói, “Đoàn tụ một nhà rồi!” Giọng miền Bắc.
Tên cướp thọt cầm súng ngắn bước đến trước mặt Đới Hướng Dương, gí súng vào gáy ông ta, “Cho tao biết mật mã của két sắt, nếu không, tao cho mày xơi đạn ngay, rồi bọn tao sẽ phá két.” Giọng hắn mỏng, sắc, như kiểu người vùng Xuyên - Tương nói tiếng phổ thông, âm sắc miền Nam rất nặng, đầu lưỡi đưa về phía trước.
Lương Tiểu Đồng lại thở dài, Lương Tiểu Đồng biết tính khí của Đới Hướng Dương là ngoài mềm trong cứng, là người rất rắn rỏi, từng có không ít truyền thuyết về ông ta, ví dụ như năm xưa đi từ khai thác than vươn sang mỏ đá và xi măng, ông ta nhún mình trước tấn công sau, lần lượt hất cẳng các doanh nghiệp địa phương nhỏ lẻ, rồi làm bá chủ cả khu mỏ đá trải dài mấy trăm cây số. Lúc này tuy bị gí súng vào đầu nhưng, đừng nói trong két có đồ quý giá, mà dù không có một xu, thì cũng đừng hòng ông ta dễ dàng cung khai, bó tay chấp nhận.
Cũng tức là sẽ có xung đột.
Xung đột thì sẽ đổ máu.
Lương Tiểu Đồng chán ngán nhưng cũng có cảm giác bị lừa dối: két sắt? Sao mình lại không biết có két sắt đặt ở lầu chính? Khắp các xó xỉnh trong ngoài khu nhà này mình đều biết rõ như lòng bàn tay, thế mà chưa từng nhìn thấy két sắt nào cả! Trong đó cất giữ báu vật gì mà lão phải giấu mình?
Đương nhiên là những thứ quan trọng hơn cả sự thẳng thắn và tin cậy. Chắc chắn là thứ rất quý, đến nỗi cất ở nhà cũng không yên tâm. Thế thì đừng hòng Đới Hướng Dương hé răng!
Nhưng rốt cuộc Lương Tiểu Đồng cũng thấy bất ngờ, vì Đới Hướng Dương nói, “Được! Tôi cho anh biết.” Sau đó im lặng.
Tên cướp cầm súng trường, “Không chần chừ!”
Yên Vệ Bình nói, “Chú ơi!” Giọng nài nỉ như muốn Đới Hướng Dương đừng nói tiếp. Lương Tiểu Đồng thầm nghĩ: nói thì nói luôn đi, vào lúc này, mấy đồng tiền là quan trọng hay tính mạng cả đám người ở đây là quan trọng?
Tên cướp cao kều bước đến nện cho Yên Vệ Bình một báng súng vào lưng, “Mày câm mồm! Tất cả ngồi im.”
Đới Hướng Dương, “Tôi có nói ra cũng vô ích, vì không có két sắt nào cả!”
Tên cướp cầm súng ngắn nói, “Chắc hẳn mày muốn ăn quả đắng đã rồi mới chịu hợp tác, tội gì phải thế?” Một quả đấm giáng luôn vào mặt Đới Hướng Dương, một bên mặt lập tức sưng vù, mồm rỉ máu. Tên cướp nói, “Bọn tao đã thám thính rồi. Rừng có mạch vách có tai là đương nhiên, mày hiểu chứ?”
Lương Tiểu Đồng không hiểu hắn nói thế là ý gì, nhưng Đới Hướng Dương thì hiểu. “Tôi có thể cho anh biết, nhưng có một yêu cầu là anh phải tha cho những người này. Không đổ máu, không bị thương.” Cách nói quen thuộc của ông ra, chậm rãi, nhưng chắc nịch, rắn rỏi.
“Bọn tao không thương lượng gì hết.” Họng súng của tên cướp gí mạnh hơn. “Tao muốn xem mày định thế nào.”
Đới Hướng Dương, “Thế thì tôi nói đây: thật ra tôi cũng không biết.”
Tên cầm súng ngắn liền đầm một quả vào gáy Đới Hướng Dương, ông ta kêu rú lên, suýt nữa ngã lăn. Yên Vệ Bình bị còng chung cũng đổ nhào về phía trước.
“Vào lúc này mà chơi game thì không hay đâu!” Tên cướp nói giọng Xuyên - Tương lại gí súng vào gáy Đới Hướng Dương, “Tao cho mày ba giây cuối cùng.”
“Nói thật vậy, mật mã có 11 chữ số, tôi nhớ sao nổi? Cứ xem di động, mở danh bạ, tìm ba chữ ‘Đới Hướng Dương’, số di động chính là mật mã.” Đới Hướng Dương vừa ho vừa nói.
Tên cướp thọt chuyên nghiệp lập tức bới tìm trên bàn, tìm thấy di động của Đới Hướng Dương, mở ra xem một lúc rồi nói, “Tao đi mấy phút, mày trông coi chúng. Đứa nào động đậy bắn luôn, khỏi cần cảnh cáo.” Nói rồi hắn tập tễnh rảo bước ra ngoài.
Có vẻ như Đới Hướng Dương đã nói thật, bây giờ chờ xem trong két sắt là thứ gì quý giá.
Lại có tiếng bước chân. Tên cướp nói giọng miền Nam lúc nãy đi ra giờ đã quay trở lại, áp giải một nam một nữ, chắc là hai thực khách ngồi ở Túy Hoa m. Thì ra họ cũng không chạy thoát.
Mắt Lương Tiểu Đồng sáng lên.
Hai người mới tới cũng bị còng chung. Người đàn ông cao gầy, còn cao hơn cả tên cướp nói giọng miền Bắc, cái cổ dài ngoẵng như cổ ngựa vằn. Điểm sáng ở đây là người phụ nữ kia.
Xem ra, em Chân không nói ngoa.
Mọi ngày nghe nói ai đó là người đẹp, Lương Tiểu Đồng chỉ cười khinh khỉnh, chuẩn mực và định nghĩa người đẹp thời nay rất chung chung, yêu cầu quá thấp, không thể tin là đẹp thật. Nhưng cô gái vừa bước vào đã khiến anh ta phải mơ màng. Điều đáng nói nhất là tuy cô ta có vẻ căng thẳng nhưng không lúng túng hoảng loạn, thật khó hình dung một cô gái ngoài hai mươi tuổi với dáng dấp thanh cao thoát tục lại có tư thế già dặn chững chạc như vậy khi phải đối mặt với sự kiện đáng sợ hiếm gặp trong cuộc sông. Lương Tiểu Đồng thầm nghĩ, nếu mình thoát khỏi tai nạn lần này thì phải “tốn công tốn sức” một phen mới được.
Cô ta là ai? Vì sao Lương Tiểu Đồng nổi danh ăn chơi đất Giang Kinh lại không biết đến sự tồn tại của một báu vật như thế này? Xem ra, con nhà giàu thế hệ thứ hai như mình chỉ có cái danh hão chứ không có thực chất! Lương Tiểu Đồng không thể kìm mình ngắm nhìn cô, càng nhìn càng cảm thấy quen, rất có thể mình đã gặp cô gái này ở một hội quán hay một dạ tiệc nào. Nhưng hình như không phải thế. Dáng dấp có trí thức văn minh, rất có thể là một khuê nữ sống ở nơi kín cổng cao tường, đương nhiên không thể nào gặp được.
Tên cướp người miền Nam nói, “Suýt nữa để chúng chạy mất!” Rồi bảo anh chàng ngựa vằn và cô gái ngồi xuống như những người khác. Tên người miền Bắc nói, “Đại ca bảo mày đến rồi thì sang giúp một tay (đào kho báu).” Tên cướp người miền Nam “ừ” rồi chạy ra ngoài.
Tên cướp cầm súng ngắn, có phong cách chuyên nghiệp đúng là tên trùm. Không rõ lúc này hắn đã mở được két chưa, đã lấy được thứ gì? Liệu Lương Tiểu Đồng có cơ hội chiêm ngưỡng không?
Văng vẳng nghe thấy những tiếng “lạch cạch lạch cạch”, đám con tin trong đại sảnh cũng hơi xôn xao. Tên miền Bắc quát, “Các người chớ có xúc động, kẻo khẩu súng trong tay tay tao cũng sẽ xúc động lên ngay!” Hắn muốn pha trò một chút nhưng đám đông không ai cười được.
Tên miền Nam đi sang giúp đại ca đào kho báu đã nhanh chóng quay lại và kéo theo một người, người này áo quần xộc xệch, mũi miệng rỉ máu, cánh tay trái thõng xuống bất lực, chắc là bị trật khớp.
Đới Thế Vĩnh.
Tên miền Nam nói với tên miền Bắc, “Hôm nay tao gặp may, tóm được một thằng đang đi ị, người nó thối um lại còn định đọ sức với tao.” Hắn đồng thời còng Đới Thế Vĩnh với Cát Tam Lạc. Thế là Chân, Lạc và Vĩnh bị còng dính vào nhau.
Tên miền Bắc hỏi, “Đại ca đâu?”
“Rút trước rồi. Dặn chúng ta sau khi kết thúc thì tập hợp ở chỗ cũ.”
Lương Tiểu Đồng cảm thấy dễ chịu, cơn ác mộng sắp chấm dứt.
Nào ngờ, tên miền Bắc cười he hé, rồi nói, “Màn diễn hay thực sự sắp bắt đầu, đến lượt chúng ta sắm vai chính. Trước hết phải chọn các diễn viên quần chúng may mắn đã!”
Chọn xong thì sao? Xử bắn chắc?
Lương Tiểu Đồng cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Tên miền Nam chọn một chiếc iPhone trên bàn, hỏi Lương Tiểu Đồng, “Của mày phải không?”
Lương Tiểu Đồng lắc đầu. Tên cướp lại nhìn kỹ chiếc di động, rồi cười, “Nhầm! Đây là hàng nhái. Của ai trong số các người?”
Không ai hé răng.
Hắn lại nói, “Các người cho rằng tao không thể nhận ra chứ gì?” Hắn bước đến trước mặt cậu phục vụ Kiến Vĩ. “Của mày phải không? Nói thật, hay muốn ăn đạn?”
Kiến Vĩ vội nói, “Đúng, của tôi.”
Hắn nói, “Có cần tao nói cho biết cách tao suy luận không? Tao đã đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám phá án…”
Tên miền Bắc ngắt lời, “Mày nên biết đêm dài lắm mộng. Tiếp tục đi!”
Tên miền Nam cười khẩy, “Nói có lý.” Rồi hắn ấn chiếc di động vào bàn tay không bị cùm của Kiến Vĩ, nói, “Mày gọi 110, nói rằng mày là nhân viên của lầu chính Tiêu Tương, bị bắt cóc.”
Kiến Vĩ chần chừ. Tên miền Nam gí súng vào trán cậu ta, nói, “Tao hài hước hơn Quách Đức Cương[1] thật, nhưng tao không nói đùa vào lúc này đâu!”
[1] Diễn viên hài kịch, người dẫn chương trình nổi tiếng của Trung Quốc.
Hồ Kiến Vĩ bấm số, nói giọng run run, “Tôi… tôi là nhân viên phục vụ ở lầu chính hội quán Tiêu Tương, tôi… chúng tôi bị cướp!” Vừa dứt lời thì một tiếng kêu thảm thiết vang lên: tên cướp nói giọng miền Bắc đá một phát vào cánh tay bị trật khớp của Đới Thế Vĩnh khiến anh ta rú lên.
Tiếp đó là một tiếng súng nổ.
Lương Tiểu Đồng thót tim. Chết cha rồi, chúng bắt đầu gϊếŧ người! Anh ta nhắm tịt mắt.
Bốn mươi lăm phút sau khi xảy ra vụ án, tại phòng làm việc tạm thời của ban chuyên án vụ cướp hội quán Tiêu Tương.
“Cũng tức là, lúc đầu có ba tên cướp, nhưng khi cậu phục vụ ấy báo cảnh sát thì chỉ hai tên có mặt ở hiện trường chứ gì?” Khương Minh hỏi. Đây là chi tiết quan trọng. Lương Tiểu Đồng đã kể lại rất rành mạch nhưng vẫn cần xác định cho rõ.
Lương Tiểu Đồng hơi chần chừ, hình như đang cố sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Sau đó nói, “Đúng! Tôi nhìn thấy cả thảy ba tên bịt mặt cầm súng, một tên cầm súng ngắn, hai tên kia cầm súng trường tự động. Khi Kiến Vĩ bị ép phải gọi điện, thì ở trong phòng ăn chính chỉ còn lại hai tên cầm súng trường. Nghe hai tên này nói chuyện với nhau, tôi hiểu rằng tên cầm súng ngắn đã lấy được thứ mà chúng cần cướp và chuồn rồi.” Dáng vẻ Lương Tiểu Đồng rất nghiêm chỉnh, cứ như đang báo cáo tài chính.
“Nếu chúng tôi thu thập đủ ảnh chụp của những người sống sót, anh có thể nhận ra mình đã từng nhìn thấy những ai không?” Khương Minh hỏi.
“Có chứ. Trừ hai phụ bếp thời vụ, còn các nhân viên ở Tiêu Tương tôi đều quen thuộc cả. Na Lan và anh phóng viên tôi cũng nhớ rõ.” Lương Tiểu Đồng nói.
Ba Du Sinh hỏi, “Trong vài phút kể từ lúc báo cảnh sát cho đến lúc xe cảnh sát đến, các anh làm gì?”
“Không làm gì cả, không có chuyện gì xảy ra.” Lương Tiểu Đồng lim dim mắt cố nhớ lại. “Sau khi báo cảnh sát thì bọn cướp nổ súng, tôi tưởng chúng sắp gϊếŧ người, sau đó mới nhận ra là chúng bắn lên trần nhà, nhằm cảnh cáo. Vì khi Kiến Vĩ gọi điện, thì mọi người trong phòng ăn đều hơi hơi… lao xao, rục rịch. Tôi có cảm giác là như vậy. Vì, thứ mà chúng cần cướp thì đã cướp được rồi, chúng sẽ chuồn, tại sao chúng còn ở lại để o ép chúng tôi? Chúng tôi sẽ phải chịu đựng đến khi nào, chúng còn định làm gì nữa… cho nên tôi ngoảnh lại nhìn. Khi súng nổ thì mọi người giật mình, sau đó im phăng phắc không ai xì xào gì nữa… cho đến lúc nghe thấy còi xe cảnh sát, tôi nhớ là một tên cướp nói: kể từ lúc này, các ngươi thực sự là con tin rồi.”
“Có cơ hội trốn thoát nhưng chúng lại không bỏ chạy cho nhanh, mà lại cố ý báo cảnh sát. Chúng có nói tại sao không?”
Lương Tiểu Đồng lắc đầu, “Tôi cảm thấy rất kỳ quái. Có lẽ cách giải thích duy nhất là chúng muốn lợi dụng đám con tin chúng tôi để đối thoại với cơ quan chính quyền nhằm moi được nhiều tiền hơn hoặc đòi đáp ứng càng nhiều yêu sách và lợi ích…”
Tất cả im lặng. Lương Tiểu Đồng đoán có lẽ các sĩ quan cảnh sát đang ngẫm nghĩ: nhưng chúng không đưa ra bất cứ yêu sách nào.
Không hẳn là thế. Chúng có thể thương lượng nhưng phải là Na Lan đứng ra.
“Ai nhắn tin yêu cầu tìm Na Lan?” Ba Du Sinh hỏi, dường như xác nhận cách nghĩ của Lương Tiểu Đồng là đúng.
“Tôi.”
Tất cả lại im lặng.
Lương Tiểu Đồng nhìn các sĩ quan cảnh sát. “Đương nhiên là tôi bị ép buộc.” Lương Tiểu Đồng nhớ đến chiếc iPhone của mình bị một bàn tay giơ lên, một giọng nói giễu cợt: cái này là của anh chứ gì?
Ba Du Sinh hỏi, “Có dấu hiệu nào thể hiện rằng bọn cướp đã biết Na Lan đang ở trong số các con tin không?”
“Không.”
“Na Lan có biết rằng bọn cướp đang muốn cô ấy làm trung gian không?”
Lương Tiểu Đồng lắc đầu, “Tôi không trao đổi gì với Na Lan nên tôi không biết. Lúc đó cô ấy không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy nội dung tin nhắn. Bọn cướp đưa cho tôi một mẩu giấy đã in sẵn ngần ấy chữ, bảo tôi nhắn tin theo mẫu. À, phải bổ sung rằng, mỗi lần nhắn tin là một mẩu giấy riêng.”
“Các mẩu giấy đó còn không?”
Lương Tiểu Đồng ngẫm nghĩ một lát. “Chắc chắn là đã bị cầm đi rồi. Nhưng không rõ chúng nhét vào túi hay chúng tiện tay vứt bỏ. Nhắn tin xong, tôi tiếp tục ngồi quay mặt vào tường, không nhìn thấy các động tác của chúng.”
Anh ta ngừng lời, cố nhớ lại.
Ba Du Sinh nhắc, “Anh nói tiếp đi?”
“Na Lan… về Na Lan… khi tôi nhắn tin xong mẩu tin ‘còn một phút nữa’, thì cô ấy chủ động hỏi: chúng ta còn phải chờ gì nữa?” Lương Tiểu Đồng chật vật kể lại các tình tiết khi Na Lan can đảm đứng lên. “Vì thế cô ấy bị chúng đá cho một phát. Tên cướp nói: cấm các người nói chuyện, cấm mở miệng! Rồi hắn nói to: chờ khi bọn cảnh sát gọi Na Lan đến thì các người không phải chờ đợi gì nữa. Tất nhiên, các sự việc tiếp theo không phải như thế. Na Lan không do dự, nói luôn: tôi là Na Lan đây. Lúc đó tôi sợ quá đờ người ra, cho đến lúc bị tên cướp đập một cái vào đầu, tôi mới tỉnh táo trở lại. Tên cướp bảo tôi nhắn tin trả lời các anh, nội dung là ‘không cần nữa’.”
Ba Du Sinh hỏi, “Chúng có phản ứng gì?”
Lương Tiểu Đồng nói, “Tôi không nhìn thấy, tôi chỉ ngoảnh sang nhìn Na Lan… vì tôi kinh ngạc nên mới nhìn cô ấy. Tôi cũng không dám nhìn vẻ mặt bọn cướp, nhưng đoán rằng chúng cũng rất kinh ngạc. Tôi nghe thấy âm thanh sột soạt khi chúng lục lọi túi xách của Na Lan để tìm chứng minh thư.”
“Anh hãy kể về nội dung thương lượng đi?” Khương Minh xen vào.
Lương Tiểu Đồng im lặng, rồi đáp với vẻ tiếc nuối, “Tôi không biết.”
“Không biết?” Cả ba cảnh sát đang có mặt đều nhìn Lương Tiểu Đồng, tỏ vẻ nghi hoặc về câu trả lời này.
Lương Tiểu Đồng nói, “Thật thế! Thoạt đầu, Na Lan chủ động nói với bọn cướp hãy để cô ấy nói chuyện với cảnh sát trước, nói rằng các đối tượng này có thiện chí thương lượng, rằng trong đám con tin này đang có thương vong… không có người chết, ít ra là… chưa chết… Nhưng bọn cướp không đồng ý, chúng nói, chắc cảnh sát đã hiểu rằng họ rất có thiện chí nên họ chỉ ở ngoài chờ, không dám tiến vào, không dám hành động. Còn nói: cô và chúng tôi thương lượng, không cần cảnh sát nhúng vào. Na Lan bèn nói: các anh cứ đưa ra điều kiện. Bọn cướp nói: chúng tôi không đòi hỏi gì hết.”
Lương Tiểu Đồng nhìn ba cảnh sát, họ không thể hiện thái độ gì rõ rệt nhưng ánh mắt thì rõ ràng là “không tin nổi”. Lương Tiểu Đồng nói, “Tôi biết, nghe thế này thật buồn cười. Hoặc nhìn từ góc độ các con tin chúng tôi, một khi hung thủ bắt cóc con tin không cần điều kiện gì nữa thật đáng sợ, tức là không còn gì có thể khống chế chúng làm những việc tàn bạo và đổ máu! Chắc Na Lan cũng rất sợ hãi, cô ấy vội nói: hai bên chưa chính thức thương lượng, mong các anh đừng bỏ cuộc, các anh đã chờ rất lâu để tìm được tôi đến thương lượng, chắc các anh đã biết quá khứ của tôi. Tôi có thể đối thoại trực tiếp với cấp trên ở Sở Công an phụ trách vụ việc này. Tôi tin rằng các anh phải có một số yêu cầu nào đó, cứ cho tôi biết, tôi có thể giúp các anh.”
Ba Du Sinh vẫn giữ vẻ ngoài bình thản nhưng tim đập tăng dần: Na Lan không chuyên nghiệp như Điền Lợi Mẫn để mà thương lượng, trong tình huống đó Na Lan chỉ có thể huy động kiến thức tâm lý học và khả năng ứng biến để đối phó, liệu cô có thuyết phục nổi không?
Lương Tiểu Đồng lại nói, “Sau đó, họ vào một gian phụ ở bên cạnh để đối thoại, chúng tôi không nghe thấy gì hết.”
Ba Du Sinh và Khương Minh đều biết về gian phòng nhỏ đó, là một không gian kín đáo hơn dành cho khách dự tiệc trao đổi riêng tư.
Ba Du Sinh hỏi, “Một tên vào nói chuyện với Na Lan, còn một tên đứng ngoài?”
“Đúng!’
“Tên nào vào trong?”
Đồng nghĩ ngợi, rồi nói, “Tên nói giọng miền Nam.”
“Anh vừa nói rằng Na Lan và phóng viên họ Quách bị còng chung…” Ba Du Sinh chỉ nhắc lại chi tiết ấy, nhưng Lương Tiểu Đồng cảm nhận được đó là câu hỏi.
“Chúng tháo còng cho Na Lan, Quách Tử Phóng được hưởng còng một mình.” Lương Tiểu Đồng nói, không hề có ý đùa cợt.
Khương Minh dường như chưa hiểu, bèn hỏi, “Ý anh là, khi Na Lan nói chuyện với tên cướp trong gian phòng nhỏ, cô ấy không bị khống chế, cô ấy tự do?”
“Đúng! Tên cướp nói: cô đến để thương lượng thì chúng tôi sẽ cư xử đúng mực, phù hợp với thông lệ quốc tế.” Lương Tiểu Đồng nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Đúng là cô ấy không bị còng, hình như chúng còn nói là trả lại túi xách cho Na Lan, di động thì tạm thời chúng vẫn giữ. Quách Tử Phóng bị còng cả hai tay, anh ấy khẽ oán trách: nhất định phải thế ư? Nhưng không ai bận tâm cả.”
“Họ nói chuyện bao lâu?”
“Không rõ lắm. Khoảng mười lăm hoặc hai mươi phút… cho đến khi Đới Hướng Dương bỗng nhiên đột biến.” Lương Tiểu Đồng hít vào một hơi thật sâu, không rõ là vì nhớ đến tình tiết mang tính bước ngoặt ấy hay là chuẩn bị “tổng kết” chấm dứt. Ba viên cảnh sát tập trung cao độ vào bước ngoặt này.
“Đột biến, nghĩa là gì? Anh nói cụ thể được không?” Khương Minh hỏi.
“Tức là khác hẳn mọi ngày, hơi giống như… hóa điên. Tôi hiểu rất rõ về Đới Hướng Dương, ông ta là người vững vàng trầm tĩnh, hiếm khi tỏ ra quá vui mừng hay giận dữ, suy nghĩ kỹ trước khi làm việc chứ không nông nổi bốc đồng. Cha tôi nói, những ai tay trắng làm nên, lãnh đạo một tổ chức kinh doanh, đều có tố chất đó. Nhưng không hiểu sao, có lẽ là vì bị đè nén quá lâu, hoặc ông ta có tinh thần vì đại nghĩa, dám đứng lên giải cứu các con tin cũng nên… Tôi ngồi gần Đới Hướng Dương, dù quay mặt vào tường, tôi vẫn nhận ra ông ấy vụt đứng lên, dùng bàn tay không bị còng nhấc luôn một cái ghế quăng vào tên cướp cầm súng nhưng không ném trúng, cái ghế đập vào kính cửa sổ vỡ tan. Sau đó, ông ta cùng con rể Yên Vệ Bình, vẫn bị còng chung, cùng xông vào tên cướp cầm súng. Tình hình diễn ra rất nhanh, có lẽ tên cướp này chưa thực sự chuyên nghiệp hoặc hắn cũng chưa phải hạng tàn độc vô lương tâm, nên hắn không nổ súng, chỉ né tránh hai cha con Đới Hướng Dương. Ông ta như hóa điên, còn Yên Vệ Bình, anh ta tựa như vệ sĩ của Đới Hướng Dương nhưng tay vẫn bị còng chung thì cũng không thể có nhiều lựa chọn, vì thế cũng dũng mãnh xông lên. Nghe ầm ĩ như thế, tôi liền quay lại nhìn, thầm nghĩ, mình có nên hành động cùng Đới Hướng Dương không? Rất có thể sẽ khống chế được tên cướp. Bây giờ nghĩ lại thấy rằng nếu lúc đó mọi người cùng xông ra trợ giúp thì dù tay đang bị còng cũng vẫn đè bẹp được tên cướp ấy. Nhưng lúc đó tôi vẫn lưỡng lự, và tình hình diễn biến quá nhanh. Tên cướp cố né tránh, rồi ngã lăn ra vì vấp phải cái ghế. Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình đè lên người hắn, hắn kêu lên: Các người coi chừng, trong người tao đang quấn thuốc nổ!”
Lương Tiểu Đồng ngừng lại, thè luỡi liếʍ đôi môi khô ran. Ba Du Sinh nói, “Anh uống nước đi, cứ từ từ…”
Chai nước khoáng trên bàn liền cạn ngay. Trán Lương Tiểu Đồng lấm tấm mồ hôi.
Khương Minh hỏi, “Tên cướp ấy là người vùng nào?”
Lương Tiểu Đồng thầm nghĩ, tay cảnh sát này đã biết rồi mà còn hỏi lại, “Nghe giọng có vẻ là người miền Bắc, cao to vạm vỡ.”
Ba Du Sinh, “Nói tiếp đi.”
“Trong phòng bắt đầu rối loạn, mọi người đều quay lại, tên cướp thương lượng và Na Lan cũng từ gian bên kia chạy sang. Mọi người đều kêu la ầm ĩ. Tôi nhớ là mình đã hô lên: Mau đứng dậy, chạy thôi! Nhưng tôi lấy làm là, hình như Đới Hướng Dương không cảm nhận thấy tên cướp kia đang uy hϊếp, còn Yên Vệ Bình thì nói: Chú ơi, đứng lên! Nhưng ông ta vẫn cứ đưa hai tay ghì chặt cổ tên cướp, có vẻ như muốn siết chết hắn luôn. Tôi càng nhìn càng thấy không ổn, bèn lùi tránh theo bản năng. Sau lưng tôi là cửa sổ, ô kính đã bị ghế quăng trúng, vỡ gần hết. Nhưng đúng lúc này phần kính còn lại bỗng rơi xuống nốt vì bị chấn động bởi một tiếng nổ!”
Trán Lương Tiểu Đồng càng ướt mồ hôi, anh ta cầm chai nước khoáng lên nhưng chai đã cạn, Khương Minh đưa chai khác, tiện thể hỏi luôn, “Tiếng nổ… phát ra từ chỗ bọn cướp?”
“Có lẽ thế. Tôi bị người khác đứng chắn nên không nhìn rõ. Bấy giờ rất hỗn loạn nhưng đúng là hướng đó, hướng đang vật lộn đánh nhau. Tiếp theo là những tiếng kêu thảm thiết, khói lửa bùng lên. Tôi biết kết cấu lầu Ba Khắc gần như toàn bằng gỗ, nhất là sàn của đại sảnh lầu chính gần đây mới đánh sáp, bắt cháy thì không sao dập được nữa, cho nên tôi tính ngay đến chuyện nhảy qua cưcửaa sổ… Tôi cho rằng mình là người đầu tiên nhảy qua cửa sổ. Diễn biến về sau thì các anh đã biết rồi. Tôi nhảy xuống đất suýt gãy chân, mắt cá chân bị sái rất nặng nên không đứng lên nổi, bị khói lửa từ nhà bếp tầng trệt bốc cháy phun ra, tôi ngất xỉu. Khi được khiêng lên xe cứu thương, tôi mới tỉnh lại.” Lương Tiểu Đồng nói, hai tay đặt trên bàn, đầu cúi xuống và lúc lắc liên tục, như thể làm thế thì sẽ tỉnh táo và thoát khỏi ám ảnh về cơn ác mộng vừa trải qua. Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh ta rất mệt mỏi, trán đầm đìa mồ hôi, toàn thân run run như bị rút hết sức lực sau khi kết thúc một cuộc trường chinh.
Ba Du Sinh bất giác lại nghĩ đến Na Lan, cô sẽ phân tích thế nào về tay thanh niên đang ngồi đây: thoạt tiên muốn trấn tĩnh và cứng cỏi nhưng rốt cuộc lại xẹp hẳn, bất lực?
Lương Tiểu Đồng rã rời kiệt sức, rõ ràng là một phản ứng tự nhiên.
Chờ anh ta tạm trấn tĩnh trở lại, anh hỏi, “Ba người vật lộn và xảy ra vụ nổ, là chuyện ở góc nào của đại sảnh, anh có thể chỉ ra trên sơ đồ này không?” Anh chìa sơ đồ mặt bằng của đại sảnh bày tiệc, do các kỹ thuật viên phục dựng. “Đây là cửa, đây là bàn ăn, đây là cửa sổ anh đã nhảy qua, cửa sổ phía Đông Nam, đây là hai cửa sổ khác ở phía nam, đây là gian phòng nhỏ bên cạnh, đây là nhà vệ sinh.”
Lương Tiểu Đồng nghĩ ngợi rồi chỉ vào góc Đông Bắc trên sơ đồ, “Gần chỗ này, tôi nhớ rằng thoạt đầu Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình ngồi xổm ở góc Tây Nam, tên cướp thì đi đi lại lại trong phòng, khi Đới Hướng Dương ném ghế thì tôi không ngoảnh nhìn nhưng đoán rằng tên cướp đang đi gần của sổ Đông Nam, cái ghế bay ra nhưng không trúng hắn, lại trúng cửa sổ rồi rơi xuống. Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình đuổi đánh tên cướp đến góc này thì cả ba vật lộn, tiếng nổ cũng xảy ra ở đây.”
Khương Minh hỏi, “Còn tên cướp thứ hai đang nói chuyện với Na Lan, khi chạy vào thì hắn làm gì?”
“Lúc đó tình hình rất hỗn loạn nên tôi không còn tâm trí đâu mà theo dõi hắn, chỉ biết rằng hắn không nổ sung.”
“Anh nói mình là người đầu tiên nhảy qua cửa sổ, sau đó là ai?” Ba Du Sinh hỏi.
Vậy là cảnh sát vẫn đang tìm hiểu về bọn cướp. Lương Tiểu Đồng cảm thấy ổn định hơn, và hơi hối tiếc vì vừa rồi mình tỏ ra quá yếu đuối, nhưng biết làm sao được, nhớ đến giây phút kinh hoàng thì còn tâm trạng nào nữa? Anh ta nói, “Tôi chịu. Các anh nhìn sơ đồ này xem, đại sảnh có ba cửa sổ, hai cửa hướng Nam, một cửa hướng Đông Nam. Tôi nhảy qua cửa sổ Đông Nam. Nếu ai đó cũng nhảy theo thì tôi có thể cảm nhận được tiếng động, nhưng chân tôi quá đau, thử đứng lên mà không đứng nổi, cứ thế loay hoay hồi lâu, có ai rơi xuống ngay bên cạnh tôi cũng không chú ý. Còn nếu ai đó nhảy qua cửa sổ hướng Nam thì tôi lại càng không biết.”
Phòng lấy lời khai tạm thời yên tĩnh một lúc. Khương Minh dừng bút, ngẩng đầu, “Anh còn định bổ sung điều gì nữa không?”
Lương Tiểu Đồng im lặng một lát rồi lắc đầu, “Chưa nghĩ ra thêm. Tôi thấy mình đã nói khá dài dòng rồi. Các anh cần hỏi gì nữa không?”
Không hiểu tại sao cả ba cảnh sát cùng mỉm cười, Ba Du Sinh nói, “Tất nhiên là vẫn còn rất nhiều…” Thấy vẻ mặt Lương Tiểu Đồng hơi biến đổi, anh bèn nói, “Yên tâm! Anh đã cố gắng giúp chúng tôi rất nhiều, tạm thời không làm phiền anh nữa. Chân vẫn còn đau, đúng không? Chúng tôi sẽ đề nghị bệnh viện lưu ý điều trị. Có lẽ mai kia chúng tôi vẫn phải liên lạc thêm với anh…”
“Vâng. Không vấn đề gì…” Lương Tiểu Đồng đứng lên. “Nói đến liên lạc… Di động của tôi… Sau khi nhắn tin, bọn cướp quên không lấy đi, lúc tôi nhảy qua cửa sổ thì máy vẫn còn, nhưng các anh lại thu giữ. Tôi cũng hiểu, đó là công cụ liên quan đến tin nhắn của bọn cướp, nên các anh vẫn cần đến. Tôi sẽ mua máy khác để các anh tiện liên lạc.”
Ba Du Sinh bắt tay Lương Tiểu Đồng, “Rất cảm ơn anh đã thông cảm. Chúng tôi sẽ nhanh chóng trả lại di động cho anh. Chắc là khi anh ra viện. Nếu anh cần liên lạc với người nhà cứ bảo cảnh sát dân sự cho mượn di động mà gọi, không sao cả.”
Lương Tiểu Đồng bắt tay vẫn khá chặt, mỉm cười chào ba cảnh sát, rồi tập tễnh bước ra cửa phòng làm việc. Ba Du Sinh bỗng hỏi thêm, “Vết thương trên cổ anh, là tại sao?”
Lương Tiểu Đồng dừng bước, người hơi run run, rồi quay lại nói, “À, tôi chưa nhắc đến, cũng vì nghĩ rằng không mấy quan trọng. Thực tình tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chác là lúc nhảy qua cửa sổ, bị mảnh kính vỡ cứa vào. Khi nhảy xuống đất rồi còn có nhiều mảnh kính rơi theo. Đang đau muốn chết thì lại có tiếng nổ, vô số gạch vụn và mảnh thủy tinh lại rơi xuống…”
“Được! Một lần nữa cảm ơn anh.” Ba Du Sinh nói.
Cửa khép lại, bước chân loạng choạng của Lương Tiểu Đồng dần biến mất. Khương Minh than thở, “Thật là kinh khủng. Đây mới chỉ là một bút lục… Đội trưởng, anh nhìn nhận thế nào?”
Ba Du Sinh cầm tập bút lục lên, dường như chỉ nhìn lướt qua, rồi ngẩng đầu, thở dài, “Tôi cho rằng, anh ta vẫn chưa nói hết sự thật.”