Tiệc Báo Thù

Chương 24

Chương 24
Tai họa khủng khϊếp cũng có cái hay của nó. Tối nay Lương Tiểu Đồng không ra ngoài chơi bời. Một điều hay hơn nữa là còn ăn cơm ở nhà.

Nhưng có lẽ trên đời này chỉ mình Lâm Thục Tĩnh nghĩ vậy. Cho đến ngày cậu con trai có vợ. Nhưng các cô gái thời nay có phù hợp để làm vợ không? Là bạn vui chơi thì được, làm vợ thì phải biết cống hiến, hy sinh, họ có biết không?

Lâm Thục Tĩnh chưa già như một thứ đồ cổ không hiểu thế nào là tuổi trẻ lãng mạn, bà chưa đến sáu mươi, biết chăm sóc thẩm mỹ, nên người ngoài nhìn vào cho rằng bà mới là thiếu phụ, có người nói bà là chị gái Lương Tiểu Đồng. Bà biết, không ít người dưới trướng Lương Quân có ý nịnh nọt, chẳng rõ họ nói thế là thực bụng hay không nhưng nhìn người trong gương hoặc nhìn ảnh, chính bà cũng tự cho rằng mình còn trẻ hơn cả Lưu Hiểu Khánh, người vẫn được coi là “mỹ nhân không tuổi”.

Điều bà lo lắng là thiếu nữ ngày nay không biết ứng xử với mọi người cho phải, họ không tốt như bà tốt với Lương Quân và Lương Tiểu Đồng bao năm nay. Như thế thì không được. Bà thầm thở dài. Không ít các cô gái rất thân với Lương Tiểu Đồng, nhưng họ chủ yếu đều nhằm vào vị thế của nhà này, thậm chí nhằm vào mấy chiếc xe “khốn kiếp”. Lamborghini và Ferrari vốn không “khốn kiếp”, nhưng bà rất hận loại xe thể thao hễ lao đi là xì khói đen và bánh xe rít lên. Lương Tiểu Đồng đã gặp tai nạn, gãy một tay, thậm chí suýt mất mạng trên một trong những chiếc xe ấy, khiến bà phải đau xót nhiều đêm liền mất ngủ.

Vụ tai nạn xe cộ ấy là một đại hạn, trưa nay cũng thế. Bà tin lời cổ nhân nói, rằng ông trời muốn giao trọng trách cho ai thì trước tiên sẽ thử thách người ấy. Tiểu Đồng là đứa rất thông minh, mà gặp tai ương hết lần này đến lần khác, âu cũng là những dấu hiệu cho thấy sẽ thành công như cha nó, thậm chí còn thành công hơn.

Đúng thế, sau tai nạn hôm nay, nó đã chín chắn hơn nhiều, ở lại bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, nó cho đó là cơ hội rèn luyện nhân cách. Về đến nhà cũng không vội gọi điện cho mấy đứa bạn gái nửa vời, mà gọi cho luật sư, kế toán, gọi cho người phụ trách quầy lễ tân của Tiêu Tương. Và gọi cho ai đó, nói rất khẽ, nghiêm túc chứ không chớt nhả cười cợt như với đám con gái. Cũng là sự chín chắn!

Tiếc rằng Lương Quân chồng bà không nhận ra những tiến bộ rõ rệt của đứa con. Lâm Thục Tĩnh biết chồng mình chỉ tránh không muốn thấy thôi. Chẳng rõ ông ấy đã biến thành một doanh nhân máu lạnh từ bao giờ, không đầm ấm, không lãng mạn, không tin ở những kỳ tích nữa. Chắc là tại tình hình sức khỏe, hầu như ngày nào cũng đối mặt với những thử thách hiểm nghèo bế tắc, mấy ai đã biết cho ông ấy?

Gần nửa năm nay Lương Quân yếu hẳn đi, phần lớn thời gian đều ngồi làm việc ở nhà, từ chối hầu hết các buổi tiệc tùng nâng cốc. Lẽ ra tối nay Lương Quân sẽ đến Tiêu Tương dự tiệc khai trương, nhưng bây giờ thì hết chuyện. Cũng tốt, cả nhà có dịp yên ổn ngồi ăn bên nhau.

Lâm Thục Tĩnh vào bếp, tự tay nấu món cá diếc hấp, gà giò hầm khoai lang và vài món yêu thích của con trai, xong xuôi bày ra bàn, Lương Tiểu Đồng theo mùi thơm đi ra, lộ vẻ vui thích, ngồi xuống ngắm nghía bàn ăn thịnh soạn. Lâm Thục Tĩnh xúc động rơm rớm nước mắt, như được trở lại hồi mười lăm hai mươi năm trước.

Lương Tiểu Đồng cầm đũa gắp mấy sợi cá mực vàng hoe. Bà mẹ tặc lưỡi trách, “Sao lại thế? Phải chờ cha con đã chứ!”

“Vâng, mẹ ơi! Trưa nay con chỉ ăn qua loa, tại sao thì ai cũng biết rồi, đúng không? Lúc này bụng con đói meo!” Lương Tiểu Đồng vẫn là con ngoan, bị nhắc nhở thì dừng tay luôn. Ngẩng đầu lên, thấy Lương Quân đang chống ba toong bước vào.

Sự xuất hiện của chồng khiến Lâm Thục Tĩnh thấy ấm lòng, nhưng cũng lo hai cha con sẽ lại va chạm nhau.

Cha con họ Lương va chạm nhau như cơm bữa, còn hơn cả cơm bữa.

Lúc chiều về đến nhà, Lương Tiểu Đồng đã vào phòng Lương Quân đến nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thục Tĩnh có cảm giác nửa tiếng ấy dài như nửa năm. Bà nghe vọng ra lời qua tiếng lại, tuy không phải cãi nhau ầm ĩ nhà cửa nhưng rõ ràng là hai cha con bất đồng ý kiến gay gắt nên mới cùng tốn hơi tốn sức lâu như vậy.

Bà đỡ Lương Quân ngồi xuống, ông cau mày nhìn con trai, lắc đầu, “Cha không hiểu nổi tại sao vào lúc này mà con vẫn hớn hở được!”

Lương Tiểu Đồng cười nhạt, “Buồn phiền rầu rĩ thì giải quyết được vấn đề à? Mặt nhăn như bị là có thể xây lại được lầu chính Tiêu Tương chắc?”

“Nếu con có đầu óc một chút thì hôm nay sẽ không bị động như thế.” Lương Quân than thở.

“Cha và con có thể trao đổi ý kiến với thái độ xây dựng hơn không?” Thật ra Lương Tiểu Đồng cũng không biết nên giao lưu với ông già như thế nào, nếu không vì cần ông ấy trợ giúp thì anh ta không đời nào nhẫn nhịn đến mức này.

“Hai cha con cần nói gì thì nên nhẹ nhàng thôi.” Mối lo ngại của Lâm Thục Tĩnh đã thành sự thật, bà đành đối diện vậy.

Sau một lúc im lặng ngồi yên, cũng không ăn món gì hết, Lương Quân hỏi, “Lúc nãy con gọi điện, hiệu quả ra sao?”

“Hiệu quả ra sao, đâu thể nhìn thấy ngay? Cần dặn dò điều gì con đã dặn dò cả rồi, luật sư Lý sẵn sàng bắt tay vào, người trong nội bộ cảnh sát hình sự sẽ giúp chúng ta theo dõi tình thế diễn biến. Cho đến lúc này Na Lan vẫn chưa phục hồi trí nhớ, bút lục của các con tin khác căn bản giống hệt nhau, tức là hiện giờ tất cả đều thuận lợi.” Lương Tiểu Đồng đáp trôi chảy như đọc thuộc lòng, sau đó chuyển sang đề tài khác, giọng sôi nổi hơn. “Con và luật sư Mã phụ trách Tiêu Tương đã rà soát lại chi tiết hợp đồng, nếu chúng ta hành động quyết đoán, bà vợ góa của Đới Hướng Dương đang đau buồn không kịp động não, nhân đây chúng ta mua lại cổ phần ban đầu của Đới Hướng Dương, đoán rằng bà ta không thể ngờ giá trị của ba tòa lầu Ba Khắc đã tăng lên ít nhất 15% và cũng không tính toán chi ly về những khoản đầu tư giai đoạn vừa rồi. Con được biết Đới Hướng Dương chi tiền cho giai đoạn này đều lấy từ tài khoản rối tinh rối mù của tập đoàn, người phụ trách các việc cụ thể là Yên Vệ Bình cũng vừa mất mạng, chẳng còn mấy ai biết rõ Hâm Viễn đã chi vào Tiêu Tương bao nhiêu tiền. Con tin rằng chúng ta sẽ không cần thanh toán các khoản đó nếu kịp thời mua đứt cổ phần của Đới Hướng Dương.” Lương Tiểu Đồng nhấn mạnh hai chữ “kịp thời”.

Lương Quân hầu như không cần suy nghĩ, nói luôn, “Nghe đi nghe lại, thì hình như con rất hào hứng với những món lợi bằng cái móng tay! Con đã nghĩ chưa: nếu mua nốt 60% cổ phần tức là con sẽ đơn độc đối mặt với rủi ro, giai đoạn này rủi ro đối với các hội quán kiểu nhà hàng đang rất lớn đấy.”

“Nhưng cha nên nhớ: rủi ro lớn hay nhỏ, hội quán có kiếm được tiền hay không còn tùy vào cách kinh doanh!” Lương Tiểu Đồng gần như tuyệt vọng bởi suy nghĩ tiêu cực của cha.

“Và, bài tính của con thật ấu trĩ, nên nhớ rằng người vợ góa của Đới Hướng Dương, con cũng gặp rồi, bà ấy có phải hạng đầu đất ngu ngơ không? Họ còn có cô cháu gái nữa, nó có đần độn không? Cha nghe nói cô bé cực thông minh, Đới Hướng Dương vốn có ý định giao cho cô ta cả doanh nghiệp, vấn đề chỉ tại cô ta chấp nhận làm một kế toán viên chứ không mấy hứng thú với kinh doanh.” Lương Quân nhấn mạnh hai chữ “kế toán”. “Là một kế toán viên, nó không hiểu sổ sách tiền bạc hay sao? Dù rối tinh rối mù nó cũng nắm bắt được.”

Bà Lâm Thục Tĩnh đã chờ đến lúc có thể bèn nói xen vào, “Hai cha con ăn xong rồi hãy bàn bạc, thức ăn nguội hết cả rồi.”

Lương Quân cứ như không nghe thấy, tiếp tục chỉ trích, “Con vừa nói, muốn cha có thái độ xây dựng, vậy cha hỏi con: sau đây định làm gì?”

Lương Tiểu Đồng nhai xong cái đùi gà, rồi mới nói, “Một là, cha nên huy động các mối quan hệ ở Bắc Kinh… Sở Công an có người của con nhưng sức ảnh hưởng chưa đủ, điều chúng ta cần là Sở Công an phải kết thúc vụ án một cách tròn trịa. Tiếp đó cha cử một chuyên gia tài chính gặp gỡ người của Tiêu Tương, đối chiếu sổ sách, đạt được sự đồng thuận về các khoản tiền. Bước tiếp theo, để cho họ tổng hợp vốn lại…”

“Cha hỏi, sau đây con định làm gì, chứ không hỏi cha phải làm gì?” Lương Quân nổi giận, cứ như sắp cầm đĩa thịt gà hắt vào mặt con trai.

“Con…” Lương Tiểu Đồng hừ một tiếng, gắp miếng cá nhai thật kỹ, rồi ngước mắt nhìn Lương Quân, nghiêm chỉnh nói, “Nhiệm vụ của con còn khó khăn hơn: con muốn mời Na Lan đi ăn cơm.”

Khoảng sáu tiếng năm mươi phút sau khi xảy ra vụ án, tại phòng hồi sức ICU bệnh viện Nhân dân số 6 thành phố Giang Kinh.