Chương 22
Quách Tử Phóng đi rồi, Ba Du Sinh không thấy Na Lan ngồi trong phòng đọc bút lục nữa. Khương Minh nói Na Lan lên cơn nhức đầu, nên Dương đã đưa về buồng bệnh nghỉ ngơi. Ba Du Sinh trở lại gian phòng nhỏ, nhắm mắt, tĩnh trí một lát. Anh chưa bao giờ nghiện cà phê, nhưng có cảm giác giống như bị phản ứng do cai cà phê, cứ nhức đầu giần giật, có lẽ không giống như Na Lan nhức đầu sau khi bị chấn thương sọ não. Đây là dấu hiện nhắc anh nhớ mình đang dần dà đến tuổi trung niên. Những ngày xưa cũ thức liền ba mươi giờ không ngủ nhưng vẫn tỉnh táo đã qua rồi. Giờ đây anh đã cảm thấy giới hạn của thể lực và tinh lực.Có tiếng gõ cửa, giọng Khương Minh, “Đội trưởng! Có tin mới!”
Nhân thân của hai xác người chết trong két sắt đã được làm rõ.
Từ hai năm trước, kỹ thuật viên hình sự của Sở Công an đã đưa ảnh hai người này vào hệ thống nhận diện ảnh do họ tự khai thác, hệ thống này kết nối kho dữ liệu của công an tỉnh và công an trung ương, nguồn ảnh gần như rất toàn diện. Sau vài phút vận hành, màn hình đã hiện ra danh tính và ảnh của hai người chết.
Người nhiều tuổi hơn, tên là Giả Kế Hoằng, 37 tuổi, người huyện Tử Bảo thuộc tỉnh này. Vài kho dữ liệu tư pháp đưa ra ảnh hắn, cho biết hắn vốn là một cựu binh, là tên tội phạm tiền án tiền sự nhiều hơn tiền mặt. Tổng hợp thông tin ở các kho dữ liệu là quá đủ để viết một bản lý lịch đáng kinh ngạc về hắn. Năm 15 tuổi bắt đầu gia nhập một băng trộm cắp, cướp bóc, đánh người gây thương tích. Không cần kỹ năng nghiệp vụ, ai cũng có thể nhận ra con đường “trưởng thành và sự nghiệp” của kẻ này: sau mỗi lần mãn hạn thi hành án thì lại trở vào ngục tù với tội danh càng tàn bạo hơn. Đến giờ thì hắn xuống địa ngục.
Gã ít tuổi hơn tên là Lư Khang, 24 tuổi, cũng người huyện Tư Bảo, phạm tội từ khi còn vị thành niên. Năm 17 tuổi hắn đánh bị thương một thầy giáo mà hắn “ngứa mắt”, bị đưa vào trại quản giáo, năm 21 tuổi đi tù ba năm vì tội tham gia một vụ cướp, cuối năm ngoái ra tù. Nay cũng “xuống địa ngục”.
Thấy Ba Du Sinh trầm tư rất lâu, Khương Minh hỏi, “Không rõ anh có nghĩ giống tôi không… Vẫn không xuôi lắm, nhưng tôi có cảm giác…”
Ba Du Sinh gật đầu, “Chúng mới là bọn cướp chứ gì?!”
Di động của Ba Du Sinh bỗng đổ chuông. Cát Sơn gọi.
Sau những tiếng ho lụ khụ quen thuộc, Cát Sơn nói, “Hôm nay tôi được sáng mắt ra rồi đây!” Một cảnh sát già thành tinh có hơn ba mươi năm kinh nghiệm hình sự nói ra câu này, chắc phải vì một phát hiện kinh hồn.
“Bọn tôi đang ở lầu ba.” Lại ho. Sau đó tiếng thở rất nặng nhọc. “Tình hình trên tầng ba khá phức tạp. Có vài nơi cách xa bếp và vụ nổ, hư hại cũng ít, cửa vẫn còn, biển đề chữ Túy Hoa Âm vẫn còn, một vài nơi khác như gian nhỏ đối diện với đại sảnh và một gian chứa đồ ở bên cạnh, thì sàn đã bị cháy thủng, các đồ dễ bắt lửa trong gian chứa đồ đều cháy sạch. Trong gian chứa đồ này có rất nhiều thứ: giấy vệ sinh, các dụng cụ vệ sinh tẩy rửa, sơn dầu và sáp đánh bóng sàn gỗ… đoán rằng, gian này bị cháy dữ dội nhất. Trong gian này còn có một cái tủ to chứa dụng cụ, cao ngang ngực, tôi thực xúi quẩy trót đưa ‘tay thối’ lên mở cửa… Cậu đoán sẽ là gì?”
Ngần ấy câu của Cát Sơn đã cho quá nhiều manh mối, rõ ràng anh không có ý “úp mở” hoặc dền dứ gì cả. Ba Du Sinh đương nhiên nghe hiểu, đáp, “Lại một cái xác nữa.”
“Đúng! Lại một xác chết nữa!”
Ba Du Sinh hít sâu một hơi, rồi thở dài thườn thượt, ngây người. Cho đến khi Cát Sơn hỏi, “Cậu vẫn nghe đấy chứ?”
“Vẫn nghe. Tôi đang nghĩ… cái xác này cũng mặc quần áo đen, mồm bị nhét giẻ đen, đúng không?” Ba Du Sinh hỏi.
“Rất chuẩn!” Giọng Cát Sơn hơi ngạc nhiên. “Và còn bị còng nữa.”
Ba Du Sinh nói, “Tôi đoán phứa đó thôi! Hai cái xác trong két sắt tầng hai chẳng phải cũng mặc đồ đen đó sao! Chắc cả ba tên này là một bọn.” Anh đang nghĩ: đây mới đúng là bọn cướp. Vụ cướp này cần ít nhất ba tên.
“Đường Vân Lãng và Hình Thụy An chưa lên đây, mình tôi đang tự mò mẫm. Đoán rằng gã này không chỉ chết ngạt vì bị hun khói, mà còn chết vì bỏng và cháy. Xác hắn đen thui rất kinh khủng, không dám nhìn nữa.”
Khoảng sáu tiếng sau khi xảy ra vụ án, tại phòng theo dõi hồi sức bệnh viện Nhân Dân số 6 thành phố Giang Kinh.
Kiến Vĩ bước đến giường bệnh của Hoa Thanh lần này là lần thứ tư. Trước đó họ đều phải nằm ở phòng hồi sức ICU, ở ICU chia hai gian nam nữ, Kiến Vĩ chấp thuận nghe y tá mắng mỏ, cứ lò dò sang gian Hoa Thanh nằm, đồng hành với từng bước đi là những cơn đau dữ dội từ những vết bỏng dinh dính trên người, cực kỳ khó chịu. Bây giờ đã được chuyển ra khỏi ICU, nằm ở phòng theo dõi “bình dân”, tức là có cả nam lẫn nữ, dễ dàng hỏi thăm Hoa Thanh hơn rồi, nhưng từng bước đi vẫn rất chật vật.
Ba lần trước, Hoa Thanh đều nằm bất động như đang ngủ say, thật ra cô vẫn mở mắt nhưng ánh mắt cứ như đang nhìn về một thế giới khác.
Kiến Vĩ ngồi bên mép giường, Hoa Thanh nhắm mắt.
“Trông anh rất đáng sợ hay sao? Đâu đến nỗi thế?” Kiến Vĩ nói.
Hoa Thanh nhỏ nhẹ, “Bác sĩ dặn anh thế nào? Gắng nằm nghỉ tối đa. Đi đi lại lại không thấy khó chịu à?”
Kiến Vĩ, “Em có nhiều câu hỏi mà, anh không trả lời thì em sẽ bức xúc mất!”
Khóe mép Hoa Thanh khẽ động đậy, mỉm cười thì phải? Cô mở mắt, nói nhỏ hơn nữa, “Cảnh sát lại hỏi anh à?”
Kiến Vĩ, “Không. Dù hỏi nữa, anh cũng chẳng còn nhiều điều để nói.”
“Thế thì có chuyện gì?” Hoa Thanh có cảm giác Kiến Vĩ chưa nói hết.
“Chuyện gì ư? À, nghe nói họ đã tìm thấy bọn cướp, ít ra họ cũng đã biết chúng là ai.”
Hoa Thanh, “Thế à? Nhanh thật!”
“Hình như là đưa mọi người xem ảnh và nhận ra hai người hoàn toàn lạ mặt, chắc đó là bọn cướp.”
“Hai tên? Còn tên thứ ba đâu?” Hoa Thanh hỏi.
“Anh không biết. Em cho là anh chắc?”
“Anh đừng có mà nói bừa!” Hoa Thanh trách móc. “Lỡ ai nghe thấy thì sao?” Nhưng chỉ thấy Kiến Vĩ cười cười, cô thở dài, dịu dàng nói, “Em biết anh muốn giúp em được nhẹ nhõm… nếu cảnh sát lại hỏi nữa, anh sẽ nói như thế nào?”
Kiến Vĩ nghiêm chỉnh, “Còn nói thế nào nữa? Đương nhiên là nói thật…”
Hoa Thanh kinh ngạc, “Anh…” Nhưng nhận ra vẻ mặt khôi hài của Kiến Vĩ, cô hiểu ngay rằng mình bị mắc lừa. Cô giơ tay đấm Kiến Vĩ, vô tình làm động đến vết thương đang đắp thuốc trên chính tay mình, bất giác buột miệng rêи ɾỉ, cú đấm thành ra nhẹ bẫng. Cô thở dài, “Tình cảm của anh, em hiểu… Nhưng chúng ta đều như cánh bèo trôi, tha hương, xa nhà… anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Kiến Vĩ nắm chặt bàn tay cô, khẽ nói, “Em đừng lo cho anh… không có gì đáng sợ cả. Những người hôm nay ở trong lầu Tiêu Tương, có mấy ai là trong sạch?”
Khoảng sáu tiếng hai mươi phút sau khi xảy ra vụ án, tại nhà ăn nhân viên bệnh viện Nhân Dân số 6 thành phố Giang Kinh.