Mắt Nhỏ Của Ai Còn Không Trừng Ảnh Đế!

Chương 15: Tai nạn máy bay

Editor: Rinzy

Beta: Yue

Yêu cầu giúp đỡ: Khi bạn đang ngâm mình trong bồn tắm dát vàng và thoải mái thưởng thức "Tiếng gọi của dã thú", nhưng khi mở mắt ra bạn lại thấy chủ tịch công ty đang đứng cạnh, nhìn mình kinh ngạc và khó hiểu. Thì bạn lên làm gì?

Đối mặt với vấn đề nan giải này, Giang Tử Thành hít sâu một hơi rồi chui thẳng xuống nước.

Nước nóng lập tức phủ kín đầu, bong bóng nổi trong nước che khuất tầm nhìn, Giang Tử Thành trượt chân ngã xuống thành bồn, bồn tắm tuy rất cạn nhưng lại trơn trượt khiến cậu không thể đứng dậy được.

Có một tiếng thở dài mơ hồ từ trên mặt nước truyền đến.

"...Sao cậu có thể ngu ngốc đến vậy?"

Một đôi bàn tay nóng bỏng thò vào bồn tắm, ôm lấy vai Giang Tử Thành như là nhấc một con búp bê ra khỏi bồn tắm, cứu Giang Tử Thành khỏi cái kết buồn cười “chết đuối trong bồn tắm”.

Giang Tử Thành ngồi dưới đất cạnh bể tắm, cả người ướt đẫm, bàng hoàng nhìn người đàn ông đứng trước mặt, miệng há hốc hồi lâu nhưng cũng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

Để “cứu” cậu mà quần áo của Tạ Bắc Vọng cũng ướt sũng, mặt trước áo sơ mi được mở toang, vì bị ướt nên áo dính sát vào người, phác họa rõ ràng đường nét cơ bắp dưới lớp áo, hô hấp phập phồng lên xuống, có giọt nước lăn từ yết hầu chảy dọc xuống phía dưới, rồi nhanh chóng biến mất sau lớp áo sơ mi.

Dù khoảng cách giữa hai người là một mét nhưng Giang Tử Thành vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể của người đàn ông.

Đây mới là Tạ Bắc Vọng! Còn sống! Không phải ảo giác!

Giang Tử Thành suýt chết đuối khi tự sướиɠ trong bồn tắm nhà sếp nhưng lại được chính sếp "cứu"!

Đây là mở đầu của một bộ phim lãng mạn cẩu huyết sao? Ngày nay, ngay cả những bộ phim với kinh phí 80 vạn cũng không dám viết như thế này!

Giang Tử Thành hỏi: “Tạ tổng, sao ngài lại ở đây?”

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu liền phản ứng lại.Tạ tiểu thư chắc chắn đã cùng Tạ tổng bay tới Venice, nhưng cậu lại không chịu động não suy nghĩ vì sao Tạ tiểu thư lại chọn phòng ngủ đôi!!

Tạ Bắc Vọng chắc chắn không trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này.

Hắn đút một tay vào túi, ánh mắt sâu thẳm nhìn Giang Tử Thành hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Giang Tử Thành xấu hổ đến mức lắp bắp giải thích việc mình và Tạ tiểu thư đổi phòng, không những giọng nói càng lúc càng nhỏ mà thân hình cũng càng ngày càng nhỏ đi.

Cậu hiện tại từ trên xuống dưới không có một mảnh vải che thân, nguyên nhân là do khi cậu đi tắm trực tiếp lột sạch rồi ném áo choàng tắm ở ngoài cửa, hiện tại cậu không có gì để che đậy thân hình.

Giang Tử Thành chợt nhớ đến tương lai mình “tiên đoán” được! Trong tương lai cậu bị Tạ Bắc Vọng bao nuôi!!!

Khả năng của cậu có hạn, chỉ có thể đoán trước được vài phút trong tương lai, không có nguyên nhân hay kết quả. Những gì Giang Tử Thành nhìn thấy hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn.

Giang Tử Thành không cách nào biết được Tạ Bắc Vọng nảy ra ý tưởng này từ khi nào, nên bản thân cậu phải cố gắng để tránh thoát khỏi kết cục này, mặc dù cậu không biết việc trốn chạy này của mình có ích gì không.

Giang Tử Thành ngồi xổm xuống đất, buồn bã nghĩ: Chẳng lẽ bây giờ chính là “cơ hội” đó sao? Tạ tổng thấy thân thể mình trong sáng như hoa sen, nên sinh ra ý nghĩ **, muốn làm điều đó với mình? Nhưng cậu thà chết không chịu khuất phục, nên Tạ Bắc Vọng tức giận ném ra một hợp đồng bao dưỡng...

Càng nghĩ Giang Tử Thành lại càng lo lắng, cậu thực sự không hiểu cậu có cái gì mà thu hút giới "gay" như vậy? Hết Hoàng Gia Minh rồi bây giờ lại đến thêm Tạ Bắc Vọng.

Tại sao đôi mắt của cậu chỉ có thể đoán trước được tương lai, mà không thể phát ra sóng xung kích như người Krypton để giật điện những kẻ thèm muốn cơ thể của cậu!?

Giang Tử Thành đang suy nghĩ lung tung, một chiếc khăn tắm mềm mại từ trên trời rơi xuống đầu cậu. Khăn tắm trắng tinh mềm mại, trên khăn thoang thoảng mùi chanh tươi mát, rất nhanh thấm hết hơi nước trên người Giang Tử Thành.

Giang Tử Thành chật vật vươn đầu ra khỏi khăn tắm, nhìn về phía người đàn ông đã ném cho mình khăn tắm kia.

Tạ Bắc Vọng trên mặt vẫn không có chút cảm xúc nào, dùng giọng ra lệnh: “Lau sạch rồi nhanh về nghỉ ngơi.”

Giang Tử Thành vui mừng khôn xiết, run rẩy đứng dậy quấn khăn tắm: “Cảm ơn…”

Tạ Bắc Vọng ngắt lời cậu: “Ngày mai chúng ta sẽ bàn việc bồi thường.”

Giang Tử Thành: “… ? ? ?” Cái gì, bồi thường cái gì?

Tạ Bắc Vọng nhíu mày, tháo chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay phải ra, động tác thong thả và tao nhã. Nếu ở một tình huống khác, Giang Tử Thành hẳn sẽ nghi ngờ Tạ Bắc Vọng sẽ đưa chiếc đồng hồ này cho mình.

Mặt số của chiếc đồng hồ đó có màu xanh coban tuyệt đẹp, xung quanh mặt số có đính một vòng tròn nhỏ kim cương, nhìn tổng thể thì nó rất giản dị và mang đậm phong cách doanh nhân, rất hợp với bộ đồ Tạ Bắc Vọng đang mặc.

Chỉ nghe Tạ Bắc Vọng nói: “Lần này tôi vội vàng ra ngoài, ở lại năm ngày mà chỉ mang theo ba chiếc đồng hồ”.

Giang Tử Thành: "..." Cậu muốn nói gì nhỉ? Chẳng lẽ cậu nói: Chủ tịch Tạ, ngài thật biết tiết kiệm!?

Tạ Bắc Vọng cúi đầu nhìn đồng hồ trong lòng bàn tay: "Đây là Patek Philippe Nautilus, không đắt, chỉ chưa đến một vạn."

Giang Tử Thành: “…” Quan điểm về tiền bạc của người giàu thật đáng sợ.

Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ với Giang Tử Thành: “Vấn đề là nó không có chức năng chống thấm nước.”

Giang Tử Thành: "! ! ! !"

Vừa rồi Giang Tử Thành tự sướиɠ đến mức máy bay lao thẳng xuống biển, lúc Tạ Bắc Vọng bế cậu lên khỏi bồn tắm, đồng hồ còn chưa kịp tháo ra.

...Kết quả mấy chục bạc coi như hỏng.

... Vì thế món nợ này đã đổ lên đầu Giang Tử Thành.

Thấy Giang Tử Thành còn muốn phủ nhận, Tạ Bắc Vọng nói: "Cậu không muốn trả tiền cũng được, vậy tôi cùng cậu tính toán phí tổn thất tinh thần nhé!?"

Để chủ tịch của tập đoàn giải trí Thụy Từ đánh giá màn trình diễn "chìm máy bay xuống biển của cấp dưới" , tính toán khoản này thì ước tính cũng tương đương thu nhập một bộ phim của Giang Tử Thành phải không?

Giang Tử Thành đã đầu tư toàn bộ số tiền vào quán lẩu Thiên Tâm, thậm chí còn thế chấp căn nhà nhỏ của mình. Lương trợ lý cậu còn không trả nổi, giờ lại có một món nợ từ trên trời rơi xuống đập cho cậu choáng váng.

Giang Tử Thành bực bội hỏi: “... Tạ tổng, tôi có thể trả góp được không?”

“Được.” Tạ Bắc Vọng nói: “Tôi sẽ không lợi dụng cậu, lãi suất sẽ bằng lãi suất cho vay trên thị trường”

"..." Giang Tử Thành nghĩ thầm, rõ ràng đây là đang lợi dụng cậu kiếm lời!

********

Giang Tử Thành chán nản trở về phòng ngủ, cậu càng nghĩ lại càng buồn bực.

Giang Tử Thành ngã xuống giường lớn, tâm tư "thám hiểm" cũng không có, cậu lấy điện thoại di động dưới gối ra, tức giận gửi Wechat cho "Tạ tiểu thư".

Cậu có rất nhiều tức giận muốn nói ra, nhưng cuối cùng khi gõ vào dòng tin nhắn, chỉ còn lại mấy lời lịch sự.

Là Giang Tử Thành không phải Giang Thành Tử: Tạ tiểu thư, cô nghỉ ngơi chưa? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chúng ta vẫn lên đổi lại phòng đi? Tôi ở đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của Tạ tổng mất! Tạ tổng khẳng định cũng không muốn ở cùng một chỗ với nhân viên của mình đâu!

Không ngờ Tạ tiểu thư phản hồi rất nhanh.

Tạ: Không thành vấn đề.

Tạ: Tốt lắm.

Tạ: Tôi rất hài lòng với cách chia phòng hiện tại.

Là Giang Tử Thành không phải Giang Thành Tử: ...

Là Giang Tử Thành không phải Giang Thành Tử: Dù cô muốn theo đuổi idol, thì cũng phải nghĩ đến Tạ Đại Bạch một chút chứ!? Phòng của tôi chỉ có 40m², còn không bằng căn phòng vui chơi của Tạ Đại Bạch, để nó ở trong căn phòng nhỏ như vậy, nó khó chịu biết bao?

Tạ: Bốn mươi mét vuông thực sự quá chật chội.

Tạ: Thôi như vậy đi, trong những ngày tôi ở Venice thì Tạ Đại Bạch sẽ do cậu chăm sóc nhé!

Là Giang Tử Thành không phải Giang Thành Tử: ... ? ? ?

Là Giang Tử Thành không phải Giang Thành Tử: ... ! ! !

Không! Chờ đã, cậu đến Venice để đi thảm đỏ! Chứ đâu phải đến làm bảo mẫu cho Tạ Đại Bạch đâu!?

**********

Sáng sớm hôm sau, Giang Tử Thành nằm trên chiếc giường kingsize được người phụ trách của phòng tổng thống đánh thức.

Đi kèm với đó là bữa sáng thịnh soạn có thể dùng ngay trên giường.

Khi hai người phục vụ đẩy chiếc bàn ăn sáng dài một mét vào, Giang Tử Thành cảm thấy cả phòng ngủ đều được chiếu sáng bởi ánh sáng của đồng tiền.

Đêm qua trước khi đi ngủ, cậu tức giận nghĩ đến ngày hôm sau nhất định phải đổi phòng. Nhưng cậu chỉ cần nằm trên chiếc giường lớn mềm mại một đêm, thưởng thức bữa sáng thịnh soạn vào buổi sáng. Trái tim của cậu liền chạy theo đồng tiền của nhà tư sản!

...Ừ, nếu không thì cậu có thể ở lại thêm vài ngày nữa được không?

Cùng lắm thì sau này cậu sẽ tránh xa chủ tịch Tạ, khi đi tắm sẽ nhớ khóa cửa đối diện! Để không bao giờ xảy ra "một vụ tai nạn máy bay" nào nữa.

Sau khi thưởng thức bữa sáng, Giang Tử Thành bước ra khỏi phòng ngủ thì bất ngờ nhìn thấy Tạ tiểu thư.

Hôm nay Tạ Doanh Doanh không mặc váy, thay vào đó cô mặc quần short, áo phông rộng rãi, chân đi một đôi giày thể thao, cả người tràn đầy khí chất trẻ trung.

Hôm nay Tạ Doanh Doanh cố tình dậy sớm để chạy theo lịch trình của oppa, trước khi khởi hành, cô lên lầu đưa Tạ Đại Bạch cho "bảo mẫu" tạm thời này.

Cô vốn lo lắng Tạ Đại Bạch sẽ sợ người lạ, nhưng không ngờ con chồn này lại trèo vào trong lòng Giang Tử Thành, nhẹ nhàng móc hai chân trước vào áo cậu, thong thả vẫy đuôi.

Tạ Doanh Doanh khá ghen tị: "Thật kỳ lạ. Tạ Đại Bạch thân thiết với anh trai thì không nói, tại sao nó chỉ gặp mặt cậu có một lần đã như thế này!?"

Giang Tử Thành kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là vì tôi ưa nhìn! Từ cô bé tám tuổi đến bà ngoại tám mươi tám tuổi, không có cô gái nào là không thích tôi!"

Tạ Doanh Doanh: “Tạ Đại Bạch là đực.”

Giang Tử Thành: "..."

Tạ Doanh Doanh nhìn vẻ mặt thất vọng của cậu, vội vàng an ủi: "Nhưng cậu đừng lo, nó đã được triệt sản rồi. Có lẽ nó sẽ thích một người con trai như cậu."

Nghe cô an ủi xong, Giang Tử Thành càng cảm thấy phức tạp hơn.

Tạ Doanh Doanh kể: “À mà hôm qua có người gọi điện đến tìm cậu, không phải cuộc gọi nội tuyến. Lúc đầu tôi không muốn nghe máy nhưng nó cứ đổ chuông, không chịu nổi nữa nên tôi đã bắt máy."

Giang Tử Thành hỏi: “Là phóng viên à? Số phòng bị lộ ra ngoài là điều khó tránh, lần sau chỉ cần rút đường dây điện thoại ra là được”.

“Không, người gọi là một nghệ sĩ Đài Loan.” Tạ Doanh Doanh nói: “Anh ấy nói anh ấy tên Hoàng Gia Minh. Em đã xem buổi biểu diễn của anh ấy, khá hay. Anh ấy là bạn của anh à?”

Giang Tử Thành muốn chửi tục.

Tạ Doanh Doanh bị cậu làm cho choáng váng, mấy lần gặp nhau, Giang Tử Thành luôn có hình tượng lễ phép, tốt bụng. Tuy rằng kém nhau về tuổi tác, nhưng Giang Tử Thành luôn mang lại cho cô hình tượng em trai nhà hàng xóm, ngoan ngoãn, dễ thương. Nào ngờ hôm nay, vì một cuộc điện thoại mà cậu lại nói tục?

Giang Tử Thành biết mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi: “...Xin lỗi, tôi làm cô hoảng sợ rồi. Tôi và họ Hoàng chẳng phải là bạn bè gì cả, cũng chẳng phải người quen. Cũng không biết hắn lấy được số phòng của tôi ở đâu mà gọi điện đến quấy rầy.” Cậu lại hỏi: "Cô không nói với hắn việc chúng ta đổi phòng phải không?”

“Không, không.” Tạ Doanh Doanh lắc đầu, “Anh ta cũng thật kỳ lạ, giọng điều u oán, hơn nữa giọng đài loan bản chất đã mềm mại. Nghe như kiểu…”

"...Oán phụ phải không?" Giang Tử Thành gãi tóc, làm rối kiểu tóc mất hai mươi phút mới làm được: "Trước đây tôi từng hợp tác với hắn! Lúc đấy đoàn phim muốn tôi xào CP với hắn ta, tôi chỉ coi đó là việc bình thường. Ai ngờ hắn ta là gay, muốn biến giả thành thật, còn lẻn vào phòng tôi mấy lần.”

Giang Tử Thành không nói cho ai biết chuyện này, kể cả Hỗ Ca và Tài Định, nhưng không hiểu sao lại muốn bày tỏ với những điều này với Tạ Doanh Doanh.

Giang Tử Thành cho rằng chắc do cậu thường xuyên "chat" với Tạ tiểu thư trên Wechat và trong vô thức đã coi cô như bạn của mình.

Tạ Doanh Doanh thực sự bị sốc trước tin tức này, Hoàng Gia Minh được thiết lập là một người đàn ông thẳng thắn, làn da rám nắng, thân hình vạm vỡ. Ai mà ngờ hắn ta lại cong hơn cả đường cong của nhang muỗi, cư nhiên lại làm ra điều như vậy với Giang Tử Thành ở đoàn phim!?

Khóe mắt hiện lên một tia kiêu ngạo, khí tức hoàn toàn được kích hoạt, Giang Tử Thành chợt nhìn thấy bóng dáng Tạ Bắc Vọng trong cô.

Cô nói: "Đừng lo, giờ anh đã là nghệ sĩ của Thụy Từ. Trong làng giải trí không ai dám ép người Thụy Từ làm những việc họ không muốn làm".

“Yên tâm, hắn không ép được tôi.” Giang Tử Thành làm thủ thế: “Hoàng Gia Minh là thụ!!"

"... ? ? ?"

"Điều kiện ở phim trường rất khó khăn, khi chúng tôi cùng tắm, hắn ta quay lưng về phía tôi chậm chạp mà nhặt xà phòng tám lần, rồi hỏi tôi mông của hắn có vểnh và to không!"

"... ? ? ?"

Giang Tử Thành chớp mắt: “Tạ tiểu thư ngài là con gái nên không hiểu chuyện này. Hiện tại gay ở khắp mọi nơi, những người có giọng miền Bắc như tôi mà là công, nếu mà bị hắn bẻ cong thì cũng đủ để hắn khoe khoang trong giới ba năm liền."