Mắt Nhỏ Của Ai Còn Không Trừng Ảnh Đế!

Chương 11: Người đại diện

Editor: Rinzy

Beta: Yue

Những giấc mơ đêm qua đều rất kỳ quái, bao gồm cả những điều mà Giang Tử Thành tự mình trải qua, có khi là những điều huy hoàng mà cậu tưởng tượng. Khi tỉnh dậy, những giấc mơ này đều biến mất không để lại dấu vết

Giang Tử Thành cuộn tròn trên giường, buồn ngủ mà chớp chớp mắt, vốn dĩ cậu muốn đổi tư thế để quay đầu ngủ tiếp, đáng tiếc bốn người đứng trước giường hiển nhiên không có ý định để cho cậu lười biếng nữa.

Người đại diện hiện tại, cặp trợ lý sinh đôi và chú Tài, bốn người vây quanh giường cậu, cúi đầu nhìn cậu trông rất giống biểu tượng cảm xúc *bốn thầy trò Đường Tăng đang lan truyền trên mạng.

Giang Tử Thành đầu tóc rối bù bò dậy khỏi giường hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

Người đại diện mở rèm ra, nhìn bầu trời mờ sao ngoài cửa sổ, giống như những ngôi sao đó có thể dễ dàng chạm tới.

Người đại diện: "Bây giờ là bốn giờ rưỡi, đã muộn lắm rồi."

Giang Tử Thành: "... 4h30 sáng hay 4h30 chiều?"

Người đại diện: “Đương nhiên là bốn giờ rưỡi sáng rồi.” Rồi lại nhìn đồng hồ, “Nhanh lên, sáu giờ rưỡi em có cuộc phỏng vấn, anh vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội này, em phải biểu hiện cho tốt vào."

**********

Người đại diện hiện tại này họ Hỗ, cùng họ với Hỗ Tam Nương trong truyện Thủy Hử, khi giới thiệu bản thân, anh ta nói: “Tôi họ Hỗ, Hỗ trong phi dương bạt hỗ"

Vừa nhìn liền thấy không phải là người dễ chọc vào.

Hỗ Ca là một người rất có năng lực, trước khi Giang Tử Thành đến liên hoan phim Venice, Hỗ Ca đã liên hệ với các nhà truyền thông, ngày nào cũng đầy rẫy những cuộc phỏng vấn từ sáng đến tối, thậm chí còn có những buổi chụp ảnh ở những con phố, tham gia nhiều bữa tiệc tối khác nhau, chắc chắn làm Giang Tử Thành không ngủ quá 3 tiếng mỗi ngày.

Giang Tử Thành mơ màng ăn cơm xong, các thợ trang điểm và thợ tạo mẫu vây quanh cậu để tạo kiểu, Hỗ Ca cầm danh sách câu hỏi phỏng vấn trong tay, đứng bên cạnh đọc cho cậu.

Nhà truyền thông đầu tiên mà cậu phỏng vấn là một trang web truyền thông của Ý, nó cũng tương tự như *douban, tuy nhiên hệ thống xếp hạng của trang web này chỉ dành cho các nhà phê bình phim có chứng nhận, không phải chó mèo nào cũng có thể đánh giá. Chính vì nguyên nhân này mà độ phổ biến của nó không được cao nhưng sẽ không bao giờ có xếp hạng "hình chữ C" trong nước.

Hỗ Ca nói: “Ngoài những câu hỏi trong danh sách, phóng viên cũng sẽ tự do hỏi em 3 đến 5 câu bên ngoài.”

Giang Tử Thành lần đầu tiên được truyền thông nước ngoài phỏng vấn, nên cậu hơi lo lắng: “Nếu em không trả lời được câu hỏi thì sao?”

Hỗ Ca nhìn cậu mấy cái, bình tĩnh nói: "Vậy cứ cười đi."

"..."

"Em đừng cười một cách ngu ngốc, cười tươi chút cho qua câu đó."

Giang Tử Thành không vui: “Em không muốn làm bình hoa"

Hỗ Ca: "Anh không phải yêu cầu em làm một cái bình hoa, anh là yêu cầu em dùng " sắc đẹp"."

Hỗ Ca dừng một chút rồi nói: "Nếu em không muốn dùng cách này, em có thể yêu cầu đạo diễn Định dùng mỹ nhân kế"

Tài Định giật mình, lắc đầu, khuôn mặt nhăn thành một đống: “Không! Không! Không! Cho dù tôi muốn làm cũng không ai dám nhận."

Giang Tử Thành nghĩ đến bộ dáng Tài Định sử dụng chiêu "mỹ nam kế", cuối cùng quyết định tự mình làm thì hơn.

********

Từ 6h30 đến 18h30, Giang Tử Thành liên tục nhận phỏng vấn độc quyền của hơn chục cơ quan truyền thông. Nghe thì nhiều, nhưng liên hoan phim Venice hấp dẫn đến mức mà các nhà truyền thông chỉ phỏng vấn mỗi mình cậu hay sao? Vẫn còn hai bộ phim nữa lọt vào danh sách, nhưng tại sao cậu lại nhận được nhiều phỏng vấn hơn?

Tài Định đã già, sức yếu, ăn nói không giỏi, nên phần phỏng vấn của ông được giao cho Giang Tử Thành, còn bản thân ông thì bưng tách trà, ngồi trên sofa với cái bụng phệ, mỉm cười như thế ngoại cao nhân hạ phàm.

Giang Tử Thành không đếm nổi hôm nay cậu đã gặp bao nhiêu người, khuôn mặt cười tới cứng đờ.

Khi chiếc camera cuối cùng được gỡ bỏ, Giang Tử Thành nằm liệt trên ghế sofa không đế ý hình tượng mà nằm thành hình chữ đại.

Giang Tử Thành yếu ớt hỏi cặp song sinh: “Buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc rồi à?”

Một trong hai người lật cuốn sổ nhỏ, đếm trên đầu ngón tay: "Ủa" Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lạ thật, có 12 nhà truyền thông trên lịch trình mà anh Hỗ đưa, sao giờ chỉ có 11 nhà thôi."

Hai anh em tính trái tính phải, quả thực đang thiếu một nhà truyền thông.

Đúng lúc này, Hỗ Ca đẩy cửa bước vào ngắt lời bọn họ, vẻ mặt không được tốt lắm: "Đừng đếm nữa, ⟨⟨La Vida⟩⟩ đã hủy hẹn rồi."

Giang Tử Thành: " "La" cái gì...?"

"Tạp chí ⟨⟨La Vida⟩⟩" Hỗ Ca nói: "Hai mươi phút trước, phóng viên bên họ đã gọi điện, nói rằng phỏng vấn một người tốn quá nhiều thời gian nên hôm nay không phỏng vấn."

Giang Tử Thành cũng không để ý nhiều: “Chuyện này cũng không có gì to tát, dù sao em và chú Tài sẽ ở lại đây một tuần, phỏng vấn ngày nào mà chẳng giống nhau."

"Lịch phỏng vấn của họ trong tuần tới đã kín, còn không biết họ có phỏng vấn chúng ta được hay không." Hỗ Ca nhíu mày, "Tạp chí ⟨⟨La Vida⟩⟩ là tạp chí phương Tây có số trang nhiều nhất của một quyển báo, bây giờ thiếu mất một cơ hội xuất hiện tốt như vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với em."

Giang Tử Thành vẫn không coi trọng, vào tai này ra tai kia.

Hỗ Ca nói tiếp: "Nếu trước đó có người trì hoãn thì làm mất thời gian thì cũng thôi đi. Nhưng anh vừa nhận được tin cơ hội này của chúng ta là bị đoàn phim khác cướp mất, hiện tại phóng viên đang đi tới khách sạn của đoàn làm phim đó."

Hỗ Ca hạ thấp giọng hỏi: "Em có biết là đoàn phim nào không?”

Giang Tử Thành giật cả mình, từ đầu đến chân cậu có một dự cảm chẳng lành.

Hỗ Ca nói từng chữ: "Là bộ phim ⟨⟨Bí mật của anh⟩⟩ của Hoàng Gia Minh!"

Hỗ Ca từ chỗ Tài Định biết được mâu thuẫn giữa Giang Tử Thành và Hoàng Gia Minh, cũng đúng lúc nên dùng nó để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Tử Thành. Xét về đội hình ê kíp thì bên ⟨⟨Bí mật của anh⟩⟩ hơn hẳn ê kíp bên ⟨⟨Mãn đường màu⟩⟩. Nếu hai cuộc phỏng vấn đυ.ng độ với nhau, thì đương nhiên phóng viên sẽ chọn người có cơ hội chiến thắng cao hơn.

"... Mẹ kiếp!" Giang Tử Thành nhảy khỏi ghế sofa, mang dép lê đi vòng quanh phòng, "Nhà tạo mẫu đâu rồi? Thợ trang điểm đâu?! Mau trang điểm cho tôi sεメy một chút nhé! Tôi đây sẽ sang bên đó quậy đυ.c nước!"

Hỗ Ca giữ Giang Tử Thành lại: "Em định quậy đυ.c nước thế nào? Bây giờ họ đang phỏng vấn trong khách sạn,chẳng lẽ em muốn cải trang xông vào phòng của họ à? Em không phải là khổng tước xoè đuôi hay con gà rừng chạy loạn có hiểu không?"

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Giang Tử Thành tức giận nói.

"Anh đã báo cáo chuyện này với công ty. Trong ba năm tới, ⟨⟨La vida⟩⟩ sẽ không nhận được một xu quảng cáo nào của giải trí Thụy Từ."

Không hổ là Hỗ Ca, thật là kiêu ngạo và độc đoán.

Nhưng Giang Tử Thành không hiểu quan hệ tài chính, giải trí Thụy Từ là một công ty ở Trung Quốc, ⟨⟨La vida⟩⟩ sao có thể liên quan đến Thụy Từ được?

Tài Định ở Thụy Từ đã lâu nên biết rất nhiều chuyện bên trong, ông chủ động giải thích với cậu: "Cháu cho rằng Thụy Từ chỉ có gốc rễ ở Trung Quốc sao? Rất nhiều bộ phim điện ảnh trên thế giới đều dưới sự quản lý của Thụy Từ, ngay cả những công ty giải trí lớn của Châu Âu cũng đều có một phần của Thụy Từ”.

Giang Tử Thành vô cùng kinh ngạc, cậu phát hiện mình như một con gà chui vào ổ vàng mà không hay biết: “Thụy Từ thực sự giàu như vậy sao?”

"Tất nhiên rồi." Tài Định nói: "Cháu chưa bao giờ tiếp xúc với “Cựu Chủ tịch Tạ”. Cựu chủ tịch Tạ từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng, trong đời ông chỉ có hai sở thích chính, một là kiếm tiền và hai là phụ nữ."

Cựu chủ tịch Tạ là Tạ Trường An, người sáng lập tập đoàn giải trí Thụy Từ, tuy ông đã sáu mươi tuổi nhưng những câu chuyện của ông đều trở thành tiêu điểm của các nhà truyền thông, người ta nói ông có con ở khắp nơi trên thế giới, nhưng ông đã công khai thừa nhận, người kế vị duy nhất của ông là Tạ Bắc Vọng.

Lòng Giang Tử Thành rung động, không hiểu sao trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh Tạ Bắc Vọng có dung mạo rất giống ba hắn.... hốc mắt sâu, đường nét sắc sảo nhưng lại không có vẻ phù phiếm bị ám ảnh bởi sắc đẹp. .

Giang Tử Thành liền hỏi: “…Vậy sở thích của Chủ tịch Tạ là gì?”

"Ý cháu là Tạ Bắc Vọng?" Tài Định nghĩ một lát: "Chủ tịch Tạ là phiên bản nâng cao của cựu chủ tịch Tạ ngày xưa. Cựu chủ tịch Tạ có hai sở thích, còn Tạ tổng chỉ có một sở thích là kiếm tiền."

"..." Giang Tử Thành chửi thầm, trên đời này có người nào không thích kiếm tiền sao?

Chỉ là người bình thường khi kiếm tiền, lấy một trăm tệ sinh ra hai trăm tệ.

Còn chủ tịch Tạ kiếm tiền bằng cách lấy một trăm triệu sinh ra chục tỷ.

*******

Ba ngày đầu trôi qua trong hỗn loạn, đúng như Hỗ Ca nói, Giang Tử Thành mỗi ngày ngủ chưa tới 3 tiếng.

Tài Định đã già không thể chịu đựng được nữa nên nửa đường bỏ chạy, chết sống không chịu đi dự tiệc tối. Nhưng Giang Tử Thành không thể trốn, cậu được nhà tạo mẫu xoa bóp chải chuốt chẳng mấy chốc liền đẹp đẽ như búp bê Barbie.

Bữa tối hôm nay được tổ chức bởi một tổ chức thường xuyên hỗ trợ các nhà làm phim trẻ để giúp họ thực hiện ước mơ điện ảnh của mình.

Giang Tử Thành để hai anh em song sinh chăm sóc chú Tài, dẫn theo Hỗ Ca và người phiên dịch, ba người cùng nhau xuống tàu cao tốc đi đến nhà hàng nơi tổ chức bữa tiệc.

Trên đường tới đó, Giang Tử Thành ngắm nhìn ánh đèn và đồ trang trí đầy màu sắc ở hai bên bờ sông, cậu suýt chút nữa rơi vào khung cảnh ngập trong vàng son này.

Mặt trời đã lặn, Giang Tử Thành ngồi ở mũi thuyền, ánh trăng phản chiếu trong mắt, gợn sóng từng đợt.

"Anh Hỗ” Giang Tử Thành chống tay lên thuyền, quay đầu sang một bên, tựa cằm vào mu bàn tay, “Từ nay về sau anh là người đại diện của em phải không?”

Hỗ Ca lắc đầu: "Không hẳn, anh tạm thời được điều động tới đây để giúp đỡ em. Quyết định cụ thể ai nhận em sẽ do cấp trên quyết định sau khi về nước."

Giang Tử Thành tiếc nuối, tuy mới tiếp xúc được ba ngày nhưng Giang Tử Thành rất khâm phục thái độ làm việc của Hỗ Ca, cậu cảm thấy hắn là người mạnh mẽ, kiên quyết mà không quá cứng rắn, khó chịu.

Giang Tử Thành bướng bỉnh nói: “Vậy khi trở về em sẽ xin cấp trên cho anh làm người đại diện của em được không?”

“…Cảm ơn sự tin tưởng của em.” Hỗ Ca khá bất lực, chỉ có thể nói ra sự thật: “Sau này anh có thể hợp tác với em hay không còn tùy thuộc vào giải thưởng lần này. Cấp bậc của anh trong công ty không đủ cao. Nếu lần này em có thể đoạt được bất kỳ giải thưởng nào trong ⟨⟨Mãn đường màu⟩⟩ thì cấp trên sẽ cho người đại diện kim bài đến dẫn dắt em."

"Em nghĩ anh là người đại diện kim bài."

"Anh mặc dù đã vào nghề được thời gian dài, nhưng khoảng cách giữa anh và "người đại diện kim bài’ thực sự vẫn còn rất lớn”.

Giang Tử Thành không thích nghe người khác nói với giọng thiếu tự tin.

Cậu ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Hỗ Ca, nghiêm túc nói: "Anh Hỗ, bỏ kính ra."

Hỗ Ca tuy không hiểu cậu định làm gì nhưng vẫn tháo cặp kính gọng vàng ra.

Hỗ Ca bị cận thị rất nặng, thái dương có hai vết hằn sâu ở hai bên sống mũi, sau khi tháo kính ra, hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Giang Tử Thành chứ không thấy rõ khuôn mặt.

Giang Tử Thành cực kỳ nghiêm túc: “Nhìn vào mắt em”

"...Mắt em ở đâu?"

"..."

Giang Tử Thành lại gần, giữ đầu Hỗ Ca, giúp hắn tìm được đôi mắt của cậu rồi nói: "Anh Hỗ, để em nói cho anh một bí mật - Em có thể đoán trước được tương lai."

“Ồ, vậy thì sao?” Hỗ Ca hiển nhiên không coi trọng chuyện này, điều này cũng giống như một số đàn ông nói rằng họ có thể đọc được suy nghĩ khi khi tán tỉnh con gái, đó chỉ là một chiêu trò để thu hẹp khoảng cách.

Giang Tử Thành nói: "Anh nhìn vào mắt em và suy nghĩ thật nghiêm túc về công việc của mình. Để em giúp anh xem liệu sau này cậu có thể trở thành người đại diện kim bài hay không".

Hỗ Ca nghĩ Giang Tử Thành là một người rất thú vị, ngay cả lý do vô lý như vậy cũng nghĩ ra được.

Nhưng nếu cậu bạn nhỏ muốn chơi thì cứ chơi với cậu đi.

Vì vậy, Hỗ Ca đã suy nghĩ rất nghiêm túc, hắn nghĩ đến việc mình đã bước đại vào ngành này, cũng nghĩ đến những nghệ sĩ mà hắn đã dày công đào tạo nhưng lại bị các công ty khác mang đi, rồi lại nghĩ về những năm tháng của mình...

Rõ ràng hắn không nhìn rõ được đôi mắt của Giang Tử Thành, nhưng một lúc nào đó, hắn lại như nhìn thấy rõ ràng.

Trong đêm tối, đôi mắt của chàng trai trẻ sáng trong suốt, giống như tia sáng của ánh trăng, chiếu vào quá khứ, hiện tại và tương lai của anh ta trong màn đêm ồn ào này.

---Mười, chín, tám... ba, hai, một!

Sương mù dâng trào bao trùm thế giới trong tâm trí Giang Tử Thành, Giang Tử Thành cố gắng mở to mắt tìm kiếm Hỗ Ca trong “tương lai” này.

Đó là một văn phòng sáng sủa và rộng rãi, Hỗ Ca ngồi sau bàn, hắn trông lớn hơn bây giờ mấy tuổi, trên khuôn mặt mang vẻ tức giận.

Đối diện Hỗ Ca là một cô gái trẻ ăn mặc như thư ký, vẻ mặt của người này cũng không vui vẻ gì.

Nữ thư ký lạnh lùng nói: “Tôi chỉ truyền đạt quyết định của chủ tịch Tạ cho anh thôi. Anh không có quyền từ chối”.

"Vậy xin nói với chủ tịch Tạ——” Hỗ Ca đập bàn đứng dậy, gân xanh nổi trên trán, “——Tôi là giám đốc nghệ sĩ, không phải phu nhân nhà chứa! Chủ tịch Tạ có muốn ngủ với ai thì cũng không ngủ được với nghệ sĩ của tôi!"

"Tương lai” ngắn hạn nhanh chóng kết thúc, sương mù lại tụ lại, bao trùm nội dung đáng hổ thẹn này.

Giang Tử Thành vùng vẫy thoát khỏi “tương lai”, che mắt khóc lóc.

Cậu chỉ muốn nhìn thấy tương lai của Hỗ Ca, nhưng không ngờ lại nhìn thấy được tương lai của chủ tịch Tạ!

—— Mẹ kiếp, ai nói Tạ Bắc Vọng chỉ thích kiếm tiền, rõ ràng là một người đàn ông vô liêm sỉ, thế mà lại nhúng tay vào nghệ sĩ của công ty!

Tại sao JJ của những người này còn chưa có cắt bỏ đi!!?

********

*Douban: là một trang web dịch vụ MXH của Trung Quốc ra mắt vào ngày 6 tháng 3 năm 2005, cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc, cũng như các sự kiện và hoạt đông đang diễn ra ở các thành phố Trung Quốc.

JJ : 😌 Cái này mình hơm tiện nói, các bạn tự tưởng tượng nhen // thiếu nữ thẹn thùng//