A Lang của ta tốt nhất trên đời.
Nếu không có hắn, ta đã sớm nhảy sông.
Huyện Ấm nằm ở vị trí xa xôi nên không bị ảnh hưởng bởi loạn thế, nhưng cường hào ở nơi này còn lớn hơn cả quan lại.
Cha và anh ta bị kéo đi làm lính đã chết từ lâu, trong nhà chỉ còn lại mình ta và vài mẫu đất cằn, cộng thêm mấy nô bộc già. Ta biết dung mạo của mình đáng chú ý nên không đi ra ngoài. Nhưng tai họa vẫn ập đến với ta, nhị công tử nhà họ Lâm có thế lực của huyện Ấm muốn cưới ta làm vợ lẽ, mọi người đều gõ trống khua chiêng vì ta.
Vào nhà họ Lâm là có gạo ăn không hết, có vô số gấm vóc để mặc nhưng ta vẫn thà chết không theo hắn, cho dù ta gầy đến mức vàng vọt xanh xao.
Lâm công tử cười, chỉ vào một tên ăn mày người đẫm máu bên cạnh, hỏi: "Coi thường Lâm nhị ta thì để ta sắp xếp hôn sự cho ngươi. Ta và hắn, Triệu Uyển, ngươi chọn đi."
Ta chọn tên ăn mày, Lâm nhị tức đến mức suýt nữa ngã ngay tại chỗ.
Ta cắn răng cõng tên ăn mày về nhà, không có bà mối, không có sính lễ nhưng vẫn thành hôn với hắn, thậm chí còn không biết tên họ của hắn là gì. Sau khi rửa mặt cho hắn sạch sẽ thì ta mới biết tên ăn mày này trông cũng anh tuấn.
Tiếc là đã bị đánh gãy chân, cả lưng cũng đánh luôn.
Hắn nhắm mắt lại, có thề lờ mờ nhìn thấy mặt hắn đang tím tái. Không biết đây là con cháu nhà quý tộc nào mà lưu lạc đến tận đây.
Ta hỏi hắn: "Muốn sống không?"
Ta đợi đến buồn ngủ mới nghe thấy hắn khàn giọng trả lời: "Muốn."
Trong thời loạn lạc, ta muốn sống, mà Vân Nô cũng muốn sống.
Ta giúp hắn nối lại xương, giúp hắn tiếp tục cầm bút luyện kiếm, ta giao phó cả sinh mệnh mình cho hắn.
Sau này, A Lang cũng đối xử với ta rất tốt.
Cực kỳ tốt.
Ta giống như cây lục bình, cuối cùng cũng tìm được bến đậu chân.
Một ngày nọ, A Lang hỏi ta: "Uyển Nương, nếu một ngày ta nắm quyền, nàng muốn cái gì?"
Ta ngây người một lát, trả lời: "Vậy chàng phải để mọi người ai cũng được ăn no."
Không chỉ tồn tại, mà còn phải được ăn no mặc ấm.
A Lang của ta còn có thể làm được nhiều việc hơn là yêu ta. Ta luôn biết điều đó.
Nghĩ đến đây, ta đoán chắc A Lang làm việc dưới trướng của Lưu Lương, làm việc vì bá tánh chỉ là sợ rất nguy hiểm, thế nên hắn mới đưa ta vào cung của bệ hạ tránh hiểm nguy.
Vì sợ ta lo lắng nên không nói cho ta biết.
Vậy thì ta phải ngoan một chút, không được gây chuyện cho hắn.