Uyển Nương

Chương 4

Nhưng bây giờ nàng lại đang khàn giọng cầu xin ta: "Quý nhân, cầu xin quý nhân hãy cứu hoàng hậu."

Ta khó hiểu, còn tưởng Hoàng hậu lại giở trò với ta, bèn mím môi.

Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn đi tất đi giày vào, nữ quan rất vội, kéo ta chạy một mạch đến Tây Cung của Hoàng hậu.

Mưa xuân hắt vào dù của ta, ta không thể theo kịp tốc độ của nàng, bị trẹo chân ngã xuống đất, khắp người toàn là nước bẩn.

Nữ quan tức giận: "Hoàng hậu đang gặp nguy hiểm, có phải ngươi cố ý trì hoãn không? Nếu Hoàng hậu xảy ra chuyện gì, Tạ gia nhất định sẽ ngũ mã phanh thây ngươi trước cổng kinh thành, không cho ngươi được chết tử tế!"

Ta từng thấy cảnh ngũ mã phanh thây nên run lẩy bẩy.

Nàng lại tiếp tục kéo ta chạy về phía Tây Cung.

Chiếc dù bị ném ở nơi ta vừa ngã, lần đầu ta cảm giác hóa ra mưa xuân lại lạnh tới vậy.

Tây Cung là nơi ở của Hoàng Hậu, chỗ nào cũng tinh xảo đẹp đẽ. Bên ngoài Tây Cung là bậc thang bằng ngọc trắng, còn có đài cao để tổ chức yến tiệc.

Hôm qua Hoàng Hậu đã mở tiệc ở đây, bắt ta múa một điệu.

Nhưng bây giờ, trên cầu thang bằng ngọc trắng có rất nhiều người nằm đó, máu không ngừng chảy ra dưới thân họ, bị mưa xuân rửa sạch. Ta nhìn thấy một vài gương mặt ngửa lên, đều là những ngoại thần và phi tần hôm qua muốn xem ta múa.

Trước khi chết đều bị kiếm chém vào mắt.

Ai cũng giống ai.

Những người đó chưa từng khuyên can Hoàng Hậu, ánh mắt bọn chúng đều nhìn vào eo của ta, chế giễu thân phận thấp hèn của ta, tất cả đã chết dưới trận mưa này.

Ta ngẩng đầu, hoàng đế đang đưa lưng về phía ta, trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, còn có máu nhỏ xuống. Mái tóc dài của Lưu Lương rối tung, nhưng từng thớ tóc đều bạc trắng. Đúng lúc này có tia chớp lóe lên, cảnh tượng trông thật điên cuồng.

Hoàng hậu từ trước đến nay luôn đoan trang tao nhã nay lại bị dọa đến mức nằm bệt xuống đất, không thể động đậy.

Lưu Lương bước đến gần, hỏi: "Ba tháng ta đi, ngươi đã làm gì với Uyển Nương?"

Tạ Hoàng Hậu khóc lóc lắc đầu, nghẹn ngào không nói.

Lưu Lương ném thanh kiếm xuống đất, bóp cổ Tạ Doanh, lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi, các ngươi đã làm gì nàng. Tạ gia muốn hoàng hậu, muốn công danh, danh tiếng, ta đều cho, các ngươi động đến Uyển Nương của ta làm gì?"

Rõ ràng Tạ Doanh mới là người bị bóp cổ, nhưng gân xanh trên cổ Lưu Lương lại thi nhau nổi lên, mắt đen như mực.

Nữ quan phía sau ta khóc lọc chạy lên trước: "Nương nương! Quý nhân tới rồi."