Kia giống như là trong nháy mắt, lại giống như qua thật lâu.
Âm thanh ầm ĩ phảng phất đi xa, năm màu ánh đèn cùng đám người phảng phất bị mơ hồ.
Thiếu niên tóc nâu phảng phất ngẩn ngơ, hắn ngẩng đầu, môi có chút run rẩy, mở miệng lại không có phát ra đôi câu vài lời.
Khuyên tai màu xanh băng đung đưa, thanh niên tóc đen lại giống như đều không có thấy cái gì, khuôn mặt lạnh nhạt trước sau chưa thay đổi.
Khi thời gian đọng lại, rồi sau đó lại lại lần nữa bắt đầu lưu động, Lê Lê cùng hắn gặp thoáng qua, mang theo một trận gió nhẹ.
Tiếng đám đông ầm ĩ nảy lên hai lỗ tai, một giây yên tĩnh kia dường như chỉ là ảo giác.
Lại hình như là rơi xuống, từ bên trong ảo giác lơ lửng kia mà trở lại hiện thực.
Chỉ là hai cái người qua đường lẫn nhau không quen biết ngẫu nhiên đối diện tầm mắt mà thôi.
Mà Nhất Minh hơi giật mình nhìn về phía trước, ánh mắt dường như còn lưu lại ở nháy mắt đan xen mà qua kia.
Rồi sau đó hắn quay đầu lại, nói với bóng dáng chưa đi xa kia: “Chờ ——”
"Đợi em với, Bạch ca!”
Thiếu niên tóc đỏ hoàn toàn xa lạ đuổi tới bên cạnh thanh niên tóc đen, nghiêng đầu dùng ánh mắt ấu trĩ lấp lánh sáng lên nhìn người kia, giống như đang chờ mong.
Trong đám người có người đang lui về phía sau, lui về dần đến bên trong tầm nhìn của Nhất Minh, che khuất tầm mắt của hắn.
Bọn họ đang cười vui sướиɠ.
Mà đương sau khi Nhất Minh đi ra phía trước, vòng qua người đi đường che đậy tầm mắt, bên trong đám người mênh mang đã không tìm thấy thân ảnh kia.
“Nhất Minh? Ngươi ở đây nhìn cái gì?”
Bên cạnh truyền giọng nói thở hồng hộc của Du Hiểu, hắn tựa hồ phí rất lớn sức lực mới thốt ra lời nói.
Mà Nhất Minh ngơ ngẩn nhìn về đám người phía trước, nhất thời không có trả lời.
Chờ đến lúc Du Hiểu phát ra giọng mũi nghi hoặc, hắn mới vỗ vỗ gương mặt của mình, treo lên gương mặt tươi cười, khôi phục bộ dáng sức sống tràn đầy.
“Không có gì, chính là nhận sai người.” Hắn xoay người, kéo qua bả vai Du Hiểu mang theo hắn đi về phương hướng trái ngược.
“Tiếp tục đi tìm Mạc Mạc đi, cô ấy không ở bên này hẳn là ở con phố ngày hôm qua kia...”
...
Đã đi ra phố kia, đèn đường hình thoi chiếu sáng lên con đường, kéo dài bóng dáng ra.
Dưới ánh trăng thanh lãnh, Lê Lê nhìn con đường phía trước, tiểu thiếu gia ở bên cạnh còn lo tự chính mình nói chuyện.
“Bạch ca, vừa mới em nhìn đến bọn họ đang nướng một con đầu heo gà tây nhỏ, lúc trước thời điểm ba mẹ còn ở cũng có nướng, nhưng là lớn hơn cái kia, em cùng với anh trai hai người ăn vừa vặn đủ. Bọn họ nướng con nhỏ như vậy, người lại nhiều như vậy, sẽ không không đủ ăn sao?” An Hộc Vũ nói, dẫm lên bóng dáng của đèn đường.
Cô đương nhiên không để ý đến, bất quá hứng thú nói chuyện của An Hộc Vũ hoàn toàn không có bị quấy rầy.
Lê Lê ngẩng đầu nhìn ánh trăng ở chân trời, không biết có phải nguyên nhân đột nhiên hay không gặp phải Nhất Minh hay không, trong khoảng thời gian này đại não bận rội cường độ cao đột nhiên nhớ lại trước kia.
Kỳ thật thời điểm vừa tới thế giới truyện tranh, rất nhiều hành vi của cô đều là vì kiếm lấy điểm nhân khí, tỷ như đột nhiên tìm tới chủ tiệm, lại tỷ như ngụy trang làm hàng hoá ngưng lại ở bên người Nhất Minh.
Lúc ấy mục đích duy nhất của cô là sống sót, cho nên mục tiêu chỉ là điểm nhân khí.
Rồi sau đó cô đối đầu Việt Lam, nhân tiện đối kháng chính diện với Thanh Ngọc Trầm, khi đó cô chỉ có đập nồi dìm thuyền. Bởi vì nếu cô không ở thời điểm thương thành còn có thể sử dụng đạt được dị năng thuộc về chính mình, như vậy lúc sau lại muốn đạt được dị năng liền sẽ càng thêm gian nan. Mà không có dị năng cô sẽ rất khó sống sót ở trong xã hội dị năng này.
Giống như mục đích của cô cũng vẫn là sống sót.
Lại sau đó là nặn gương mặt mới cho chính mình, thay áo choàng ‘ gϊếŧ chết ’ chính mình, muốn nói lý do có rất nhiều. Tỷ như cô đối mặt tình cảnh tệ, người săn thú cấp cao của khái niệm hình hoặc là hậu quả sau khi gϊếŧ chết quý tộc. Cũng có nguyên nhân cô không muốn ngốc tại bên người vai chính truyện tranh mua dây buộc mình, vẫn luôn bị động.
Nhưng là chính yếu vẫn là vì điểm nhân khí, bạch nguyệt quang chết càng sớm nhân khí càng cao, mà cô vừa lúc vừa lúc có một cái cơ hội như vậy.
Lúc ấy cô một lòng chỉ có kiếm lấy điểm nhân khí, sau đó sống sót ở thành Giao Hoang, hiện tại ngẫm lại kỳ thật để lại không ít tỳ vết.
Hiện tại thương thành không dùng được, điểm nhân khí của cô thay đổi thành sinh mệnh có thể sống hơn hai trăm ngày, hoàn toàn đủ dùng.
Cho nên lúc này ở dưới tiền đề bảo đảm chính mình tồn tại, mục tiêu của cô chỉ có một ——
Đắp nặn nhân vật ‘ Hắc Cách ’ này.
Phủ thêm áo ngoài giả dối, từ cô chủ đạo nhân vật thuộc về cô.
Hiện tại tới lúc cô vì các độc giả bện ra lời nói dối.
Bất quá tóc của Nhất Minh có phải là có chút mỏng hay không? Cô không chút để ý nhớ lại việc khi nãy.
Cô sẽ cùng Nhất Minh lại lần nữa gặp mặt, nhưng là không phải hiện tại.
Nhân vật ‘ bạch nguyệt quang ’ này cô sẽ vật tẫn kỳ dụng đến mức tận cùng.
...
“... Đại ca nếu không hung dữ như vậy thì tốt rồi.” An Hộc Vũ đột nhiên nói.
Tiểu thiếu gia này quay đầu lại nhìn xem, xác định bọn bảo tiêu đều đi theo ở phía sau rất xa, không đi gần quá, sau đó hắn mới tiếp tục nói: "Thời điểm ba mẹ còn ở, anh ấy liền không hung dữ, còn sẽ chơi trò chơi giấu kho báu với em.”
Không biết có phải hay không đêm nay nhìn đến cảnh tượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới hắn, An Hộc Vũ đột nhiên nói về gia đình của hắn với Lê Lê.
Lê Lê không quá ngoài ý muốn, lúc trước cô phỏng đoán đến gia đình An Hộc Vũ có vấn đề, chỉ là không nghĩ tới hắn liền như vậy mà nói ra.