Lộ trình nhanh nhất là đi ngang qua sân trường nhưng do có học sinh và giáo viên ở đây nên không thể chạy tới với tốc độ nhanh nhất vì thế nó sẽ mất khoảng ba phút.
Vị trí của đồn cảnh sát cách nơi này xa hơn, có lẽ phải đến khi cô đánh xong thì bọn họ mới đến.
"Cậu đánh không lại bọn họ được đâu, chúng ta chạy thôi." Cô gái có ấn đường màu đen trốn sau lưng Tô Lật, dùng sức kéo váy cô.
“Đừng kéo.” Đồng Diệu Hàm giật lấy váy của Tô Lật từ tay cô gái: "Cậu kéo váy sẽ ảnh hưởng đến cô ấy đánh nhau, kéo chân sau cậu ấy!”
Bởi vì sự kiện chuyển phát nhanh nên Đồng Diệu Hàm biết rất rõ Tô Lật mạnh mẽ như thế nào. Mặc dù cô ấy cảm thấy việc đối đầu với tám người đàn ông vào lúc này là không hợp lý, nhưng cô ấy không nghĩ rằng Tô Lật sẽ liều lĩnh đến như vậy.
Hơn nữa… Các cô đã lỡ mất thời gian tốt nhất để chạy trốn.
Đinh Song thò tay vào túi và lấy ra một con dao tiện ích.
Nếu như bảy cô gái chạy tán loạn thì khả năng trốn thoát sẽ cao hơn một chút nhưng đám người này uống rượu xong có xu hướng kích động. Nếu bởi vì các cô chạy trốn mà bọn họ kích động bắt được một cô gái thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngược lại, một nhóm nữ sinh vây quanh giúp đỡ lẫn nhau, trên tay đều có vũ khí, có thể đe doạ người khác. Các cô kiên nhẫn tầm ba phút đợi bảo vệ vẫn có thể được nhưng có thể các cô sẽ bị thương.
Cũng không biết thân thủ của Tô Lật tốt như thế nào,cô ấy có nên đưa dao cho cô hay không? Con dao tiện ích cũng là một công cụ sắc bén.
Sau khi được Đồng Diệu Hàm nhắc nhở, nhìn hành động của Đinh Song, các cô gái bắt đầu tự cứu mình khỏi những kẻ say xỉn vây quanh bọn họ.
Có bao giờ các cô bị đàn ông say xỉn theo đuổi đâu?
Dù vậy, khi nhận thấy sự nguy hiểm, bọn họ lần lượt cởi giày cao gót, lấy bình xịt cồn từ trong túi ra, những người không có vũ khí thì cầm túi trên tay, coi như một viên gạch.
"A, còn có một người rất đẹp, hức." Vừa nhìn thấy Tô Lật, trong mắt những người đàn ông kia lộ ra vẻ tham lam cùng du͙© vọиɠ rõ ràng.