Tô Lật theo bản năng nhìn vào cái rổ rau mới, không có cà rốt, cô liền lấy từ trong nồi ra một cái bắp đưa cho Đồng Diệu Hàm.
“Đã có người đề cử giúp em rồi.”
Dù cô có muốn tham gia hay không, thì đều đã bị bắt buộc phải tham gia.
Đinh Song:
“Nếu em không muốn tham gia thì … À, chị nhớ ra rồi, việc đề cử này không thể rút về. Nếu thật sự không muốn tham gia, có lẽ em phải đăng bài lên diễn đàn, bảo mọi người không cần bỏ phiếu cho em.”
“Vậy không được! Tuyệt đối không được!”
Đồng Diệu Hàm lắc đầu như trống bỏi, hai tay thì khoanh trước ngực.
“Đều đã đề danh, liền tính cuối cùng không có bị tuyển thượng giáo hoa, cũng so đi trên diễn đàn phát loại này thiệp muốn hảo.”
“Trên diễn đàn trường toàn là nặc danh, nếu chị muốn đăng bài như vậy, thì đầu tiên phải làm một vài việc vô cùng rặc rối, đó là phải chứng minh chị đúng là chị, không phải người khác giả danh, cũng tức là chị phải đi gặp quản lý diễn đàn để chứng minh thân phận của mình. Còn nữa, chị đăng kiểu bài như vậy, người tin thì tất nhiên là có, nhưng phần lớn là không tin, họ còn nghĩ rằng chị cố ý làm như vậy để thu hút sự chú ý.”
Đinh Song “A” một tiếng, quyết đoán thừa nhận sai lầm của mình:
“Xin lỗi, là chị suy nghĩ không chu đáo. Dưới tình huống này khả năng nào cũng có thể xuất hiện, biết em không muốn làm giáo hoa, nên cố ý đề cử em.”
Đúng như lời Tô Lật đã nói, thành tích tốt hay xấu không liên quan đến phẩm hạnh, không ai có thể bảo đảm tất cả học sinh trong đại học Nam Kinh, đều có phẩm hạnh tốt và không có một ai có tư tưởng vặn vẹo cả.
Nói thẳng ra, theo kết quả mà nói, thì Tô Lật còn rất muốn đám người kia làm như vậy, giúp cô bớt được không ít việc, nhưng nếu thật sự làm như vậy, thì thanh danh của cô ở đại học Nam Kinh sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Cũng không phải là cô để ý đến thanh danh, mà cô sợ sau khi hiệu trưởng biết sẽ gọi đến nói cho ông nội cô, tuổi của ông cũng đã bước nửa bước vào quan tài rồi, sợ độ cao và say máy bay, nhưng vẫn ngồi mười mấy giờ để chạy đến đánh cho cô một trận, không cẩn thận thì cái eo già sẽ không trụ được.