Giấy nhập học ở đại học Nam Kinh của khá giống với chứng minh thư, nếu ảnh chụp trong cái này cũng đẹp, thì tất nhiên sẽ trở thành một đối thủ nặng ký.
Ngu Ngưng Ninh: “Cho nên từ trước khi Tô Tô nhập học, thì Tả Thiến đã xem Tô Tô là đối thủ số một của cô ta rồi à?”
Nếu nghĩ như vậy, thì cũng hiểu được tại sao tiết mục biểu diễn đầu tiên của Tô Lật bị quay lại từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chi tiết nào.
Chứ như người nhan cẩu như Đồng Diệu Hàm, lúc ấy cũng chỉ lo chăm chăm nhìn Tô Lật biểu diễn ma thuật, làm gì mà nhớ tới việc quay video lại.
Đồng Diệu Hàm xòe tay cảm thán nói: “Có người thân làm ở đại học tiện quá nhỉ, đi cửa sau thật là dễ dàng!”
Nghe vậy, sắc mặt Ngu Ngưng Ninh trở nên kỳ lạ, dường như có suy nghĩ gì đó về Tô Lật, vẫy tay với Đồng Diệu Hàm, nhỏ giọng nói: “Hôm qua có người nhìn thấy hiệu trưởng mang tư liệu của Tô Tô đặt ở chỗ của dì quản lý á.”
Đồng Diệu Hàm bật ngón cái lên: “Tuyệt vời!”
So chống lưng à? Chống lưng của tụi tui còn mạnh hơn đây này!
Tô Lật cảm thấy việc bình chọn giáo hoa của mỗi trường, là một việc chẳng cần thiết mấy.
Có khi Tả Thiến thực sự phải dùng trăm phương nghìn kế để mà được….. danh hiệu giáo hoa của đại học Nam Kinh mà các cô còn chẳng rõ có tác dụng gì, nhưng Tả Thiến lại biết được nhờ cái người thân làm trong trường kia.
Điều này khá có lý đấy chứ!
Mang theo thắc mắc như vậy, chiều hôm sau sau khi buổi huấn luyện quân sự kết thúc, cô đi đến địa điểm đã thoả thuận trước đó - một nhà hàng gần đại học Nam Kinh.
Hiệu trưởng là một ông già có hai bên tóc mai đã bạc, nhìn Tô Lật với ánh mắt ôn hòa: “Nhớ ông không?”
Tô Lật lắc đầu: “Xin lỗi, cháu không nhớ rõ.”
“Đúng rồi, lần trước ông lên núi tìm ông nội của cháu, lúc đó cháu vẫn là một đứa nhỏ mới chập chững bước đi cơ mà.” Hiệu trưởng cười nói: “Không nghĩ chỉ trong chớp mắt đã trở thành một cô gái lớn xinh đẹp như thế này rồi.”