Rón rén mặc đồ, cầm một quả trứng gà hôm qua còn dư lại, định làm thêm một bữa canh trứng hoa đối phó bữa sáng, một quả trứng còn lại thì luộc lên giấu trong người, chờ Chu Hồng tỉnh sẽ cho cô ấy ăn. Lát nữa đến sau núi cắt cỏ lại tìm xem có thứ gì có thể ăn khác không, nếu không còn những mấy ngày mới phát lương thực, cứ ăn lương thực của Chu Hồng, cô cũng hơi ngượng... Dù sao những năm nay lương thực chính là mạng sống.
Đối phó xong cơm sáng, cầm dây thừng và lưỡi hái, lại treo tay nải đựng nước, đi ra ngoài cứ điểm thanh niên trí thức. Cô dọc theo hướng về hôm qua, đi tới sau núi, trên đường gặp được mấy cô thím cũng đến sau núi, Trần Tư cũng học tính tình của nguyên chủ, cúi đầu chỉ lo vùi đầu đi bộ.
“Trí thức Trần, sớm như vậy đã đi cắt cỏ à?” Sắp đến chân núi, một bác gái có biệt hiệu là Trương miệng to vừa ân cần chào hỏi Trần Tư, vừa nhanh chóng đi đến bên này.
Trần Tư biết người này, vợ của Vương Đại Trụ trong thôn, Vương Đại Trụ là một người đàng hoàng, đáng tiếc cưới phải bà vợ không thể bớt lo, Trương miệng to vốn dĩ tên là Trương Thúy Lan, bởi vì quá thích ngồi lê mách lẻo, cho nên có biệt hiệu Trương miệng to chuẩn xác như vậy.
Trần Tư không có kinh nghiệm đối phó với loại người này, chỉ cười cười nhẹ giọng đáp lời: “Đúng vậy! Thím cũng đi sớm quá!”
“Ha ha! Dân nông thôn chúng ta, đều quen dậy sớm rồi, không phải chứ thím nói này, trí thức Trần, một tiểu thư thành phố yểu điệu như cô, khổ cực như vậy làm gì? Chuyện lần trước thím nói với cô thế nào, cô nghĩ sao? Cháu ngoại nhà mẹ thím, không phải Trương Thúy Lan thím khoác lác, đó là người có ăn học tuấn tú lịch sự, tốt nghiệp cấp hai, nhà có ba gian phòng miếng ngói, ở nhà thím cũng là đứa độc nhất, bao nhiêu cô gái trong thôn đều muốn kết hôn với nó, nó đều coi thường đấy. Nó chỉ thích cô gái thành phố như các cô, nói gì mà nhìn có văn hóa. Nếu cô kết hôn với cháu ngoại thím, ai ôi, thím nói với cô biết, đó chính là rơi vào ổ phúc!”
Trương miệng to nói đến chỗ kích động, vỗ đùi, hoàn toàn không cho ai chen lời vào, miệng đầy răng vàng, phun thẳng nước miếng nhỏ về phía Trần Tư.
Trần Tư lặng lẽ tránh xa một bước, tránh được nước miếng sắp phun lên mặt, cô từng gặp cháu ngoại trong miệng bà ta, tên lưu manh nổi tiếng ở thôn bên cạnh. Điều kiện gia đình cũng được, nghe nói cha mẹ ép học hết cấp hai thì cũng không đi học nữa, cũng không ra đồng kiếm công điểm, cả ngày chỉ biết ăn trộm, còn thích trêu đùa cô gái vợ nhỏ nhà người ta.
Trong thôn ngoài thôn ngày nào cũng gặp, mọi người đời đời đều ở bên này, nói không chừng mấy đời trước còn chung tổ tông nên không làm lớn chuyện, nhưng mà người xung quanh, ai không biết cháu ngoại của Trương miệng to là loại người thế nào.
Trần Tư chỉ có thể giả vờ xấu hổ cúi đầu xuống, dịu dàng đáp: “Thím à, cháu còn nhỏ lắm, người nhà vẫn chưa cho tìm đối tượng. Giờ cháu còn phải chạy đi cắt cỏ cho trâu, cũng không làm lỡ việc của thím nữa, cháu đi trước đây!” Nói xong cũng không chờ Trương miệng to phản ứng, cô nhanh chân chạy, giống như phía sau có chó dữ đang truy đuổi.
“Này... này... này... thím còn chưa nói hết đâu!”