Giúp Chu Hồng cùng nhau đun một nồi lớn nước, bưng chậu đựng đầy nước ấm, đi vào buồng nhỏ trong phòng ngủ, run rẩy nhanh chóng tắm rửa, nước cũng để ngày mai mới đổ, chui vào chăn là không còn định làm gì nữa.
Trên giường đất rất ấm, khiến Trần Tư lạnh đến mức không còn nhiệt độ thoải mái đến mức suýt kêu ra tiếng. Nếu không phải sợ người khác nhìn ra gì, cô cũng muốn lăn hai vòng. Cũng chỉ có lúc này, cô mới cảm thấy đi tới thời đại này, cô vẫn có thể sống được, cô mới có thể dùng đầu óc sắp lạnh cóng, cẩn thận suy nghĩ sau này nên làm gì.
Đầu tiên bây giờ là cuối tháng 11 năm 1976, cách năm mới không xa nữa, cho nên chuyện đáng may mắn là, không làm ruộng bao lâu nữa, cô nhớ mang máng vào tháng 10 năm 1977, cả nước khôi phục kỳ thi đại học. Nhất định cô phải đi thi đại học, cha mẹ của nguyên chủ đều là giáo sư đại học, chắc sẽ vẫn chịu khổ trước khi khôi phục kỳ thi đại học.
Nguyên chủ là người Thượng Hải, kiếp trước cô cũng là người Thượng Hải, đây cũng là một sự trùng hợp. Nhưng mà cô nghĩ thi đỗ đại học, một là hoàn thành giấc mộng của tất cả học sinh, đi đến học phủ tốt nhất nước, hai là cô muốn trực tiếp đến trường học, gặp lại cha mẹ, như vậy họ sẽ cảm thấy con mình thay đổi tính tình cũng bình thường. Sau khi đi học sẽ mở mang kiến thức, tính cách có sự thay đổi là chuyện bình thường.
Với cả cô cần nghĩ cách tiết lộ tin tức thi đại học cho Chu Hồng, cô không nhớ kết cục cuối cùng của Chu Hồng trong quyển truyện này, nhưng mà chắc cô ấy không thi đại học, cô nhớ trong quyển truyện đó, thôn này không có ai thi đại học.
Còn có tránh xa Đỗ Nguyệt Mai và Tả Tiểu Nhu, cô thật sự không hiểu nổi mạch não của hai người đó. Rõ ràng đều là dân chúng bình thường, nhưng cứ phải sống giống như bộ phim cung đấu, cũng không biết có mệt không.
Cuối cùng, nếu như có thể, có thể giúp Chưởng Hiểu Hồng và Hàn Đống Lương tránh khỏi mưu tính của Đỗ Nguyệt Mai là tốt nhất rồi. Trong hiểu biết của cô, người có tình cuối cùng trở thành quyến thuộc sẽ tốt đẹp hơn...
Trong chăn thật sự quá ấm áp, Trần Tư suy nghĩ một lúc đã mơ màng ngủ rồi, lúc nửa tỉnh nửa mê luôn cảm thấy có một giọng nói già nua lại hiền lành gọi cô từ đằng xa.
Hôm sau tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng rồi, Trần Tư hơi uể oải, luôn cảm thấy ban đêm luôn có người nói chuyện bên tai cô. Nhưng cô quá mệt mỏi, quả thực không mở mắt ra được, thật may đồng hồ sinh học đến giờ tự động tỉnh lại, chẳng qua vào lúc này cả người đều hơi uể oải.
Bây giờ cả cứ điểm thanh niên trí thức, chỉ có cô vẫn cần làm việc, lúc vừa tới bên này, đại đội trưởng thương cô vừa gầy vừa nhỏ, cũng không lớn bằng con gái nhà mình, vừa nhìn đã biết báo gian tuổi, nể tình năm nay mọi người cũng khó khăn, chú ấy cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, làm như không phát hiện.
Chẳng qua là tuổi tác quá nhỏ, bèn tốt bụng sắp xếp cô gái nhỏ chuyên cắt cỏ trâu trong thôn, thoải mái hơn việc đồng áng nhiều, công điểm cũng đủ nuôi cô gái nhỏ rồi. Điều duy nhất không tốt là, công việc này không phân chia theo mùa như làm ruộng, mùa đông mọi người hầu như được ngủ, cô vẫn phải đi ra ngoài cắt hai bó cỏ cho chuồng trâu.