Sau khi kết hôn, dựa vào mánh khóe của cô ta, Hàn Đống Lương trở nên dịu dàng là chuyện sớm muộn. Đọc tới đây, Trần Tư tức nổ phổi, đây là kiểu suy luận thần thánh gì, tam quan kiểu gì, mới có thể viết ra loại sách như vậy, sau đó cô không đọc nữa.
À, đúng rồi, cô chính là mấy con chốt thí le que trong cuốn sách này, tác dụng ở chỗ sau khi nguyên chủ chết, Đỗ Nguyệt Mai bởi vì có ký ức kiếp trước, biết cha mẹ của Trần Tư là phần tử trí thức cấp cao, lại chỉ có một đứa con, sau khi bị đấu tố đã đến bên này tìm Trần Tư. Cho nên cô ta giữ lại di vật của Trần Tư, dáng vẻ lúc Trần Tư khó khăn cô ta đã giúp đỡ rất nhiều, từ đây bám được cha mẹ của Trần Tư, lấy được không ít chỗ tốt.
Nghĩ tới đây, Trần Tư cũng không nói nữa, loại người cướp chồng người ta, mê tiền tài của người chết, không hề có tam quan, sao lại trở thành nữ chính chứ?
Đời này xuất hiện Trần Tư là một điều ngoài dự liệu, đầu tiên một khoản tiền tài của người chết chắc chắn không thể nào xảy ra nữa. Còn giữa Hàn Đống Lương cùng Chưởng Hiểu Hồng, nếu như có thể, Trần Tư cũng hy vọng có thể giúp họ, đương nhiên dưới tiền đề là không ảnh hưởng đến mình.
Cô cũng không phải thánh mẫu, kiếp trước cũng là một người vô cùng bình thường, thật sự không rành chuyện đấm đá nhau.
“Trần Tư, cô ăn cơm tối chưa?” Một cô gái khác trong phòng tên là Chu Hồng lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Trần Tư.
“Tôi ăn rồi.” Trần Tư nhỏ giọng đáp, vừa dứt lời, trong bụng truyền ra tiếng ùng ục, phản kháng lời của chủ nhận. Trần Tư sững sờ, mới nhớ ra nửa ngày chỉ ăn hai bát canh trứng gà, trứng gà còn bé xíu, đói rồi cũng bình thường, nhất thời hơi khó xử.
“Hừ, nhìn cái dáng vẻ nghèo kiết xác của cô ta kìa.” Tả Tiểu Nhu quấn khăn quàng vừa mua lên cái cổ thô đen, bàn tay như quạt hương bồ, cầm khăn quàng nói với Đỗ Nguyệt Mai.
Đỗ Nguyệt Mai hơi thất thần, cô ta nhớ kiếp trước vào hôm nay, mọi người đều đi chợ, trở lại phát hiện Trần Tư không có cứ điểm thanh niên trí thức, sau khi tìm được cô ấy ở phía sau núi thì đã chết rồi.
Lo lắng xảy ra bất ngờ, hôm nay cô ta đặc biệt kéo mọi người, chờ đến trời tối mới chạy về, cho nên khi thấy Trần Tư hoàn hảo ở cứ điểm thanh niên trí thức, cô ta hơi nghi ngờ, không biết là thời gian quá lâu nên mình nhớ lầm ngày, hay là mình sống lại mang tới hiệu ứng con bướm.
Chu Hồng không để ý đám người Tả Tiểu Nhu, cô ấy và Tả Tiểu Nhu đều là gái bắc, nhưng Chu Hồng rộng rãi cởi mở, cũng là cô gái thật lòng chăm sóc người khác duy nhất ở cứ điểm thanh niên trí thức. Cô ấy nhìn ra sự khó xử của Trần Tư, biết cô gái nhỏ da mặt mỏng, trực tiếp nói: “Em gửi lương thực cho cha mẹ rồi đúng không, mấy ngày nay em ăn với chị, chờ tháng tới đại đội phát lương thực, em trả lại cho chị là được.”
Biết cô gái nhỏ rất tự ái, cũng không nói không cần trả gì đó.
Nếu như là Trần Tư ngày xưa, có thể bởi vì thân phận phần tử xấu mà không dám nhận lòng tốt này, nhưng Trần Tư của hôm nay dám. Cô biết Chu Hồng là người duy nhất đối xử tốt với cô, bây giờ cũng chỉ có thể đi theo người ta ăn cơm chùa mấy ngày, sau này lại nghĩ cách báo đáp người ta.
Cô mặt dày, dịu dàng nói: “Vậy cảm ơn chị Chu Hồng nhé, mấy ngày nữa có lương thực, em sẽ lập tức trả lại cho chị!”