Niên Đại Văn: Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trí Thức

Chương 6

Tỉnh lại lần nữa, là tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, chắc là các thanh niên trí thức đã về rồi. Rõ ràng, ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện muốn trở về chiếc giường lớn ở nhà trọ hiện đại của Trần Tư. Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ, đập vào mắt là một mảnh tối đen, rõ ràng đã rất khuya rồi, nguyên chủ cũng không có đồng hồ đeo tay, không thể chắc chắn thời gian cụ thể.

Ngay lúc Trần Tư suy nghĩ lung tung, cửa bị vỗ mấy tiếng. Ngay sau đó một giọng nói hơi chói tai truyền tới:

“Trần Tư, cô khóa cửa làm gì đấy? Mau mở cửa!” Dứt lời, lại truyền tới mấy tiếng đập cửa dồn dập, tràn đầy vẻ không thân thiện tạt vào mặt.

“Tới đây!” Trần Tư vừa đáp lại cô gái ở ngoài cửa, vừa bò dậy, thời tiết rất lạnh, cô mặc áo khoác, kéo lê giày, mò bóng tối mở cửa sau đó lập tức lùi về chăn. Mặc dù bông vải trong chăn đã thắt nút, vải vóc cứng ngắc, không thể nào giữ ấm, ít nhất cũng ấm áp hơn áo khoác mỏng trên người cô.

“Ầm!” một tiếng, cửa bị đẩy ra với lực mạnh, một cô gái… cường tráng khỏe mạnh bưng đèn dầu đi vào. Cô gái này cao ít nhất 175 centimet, da ngăm đen, buộc hai bím quai chèo vừa dài vừa đen, một gương mặt chữ quốc, lông mày đen ngòm, mắt nhọn, mũi phẳng, môi dày, kết hợp thành một gương mặt đàn ông một lời khó nói hết.

“Cô làm sao đấy, thật sự xem mình là tiểu thư à? Ngủ còn khóa cửa, hừ! Không phải đang giở trò gì không thể cho người khác biết chứ?” Giọng nói chói tai, ánh mắt đánh giá xung quanh, khiến Trần Tư lấy lại tinh thần từ trong cơn chấn động vì gương mặt đàn ông này.

Phải rồi, cô gái này chính là một trong thanh niên trí thức ở cùng với họ, tên là Tả Tiểu Nhu, cái tên hoàn toàn không phù hợp với chủ nhân. Ngoại hình cao lớn thô kệch, lại thích nắn cổ nói chuyện, cũng là người ngoài mặt ức hϊếp nguyên chủ ghê gớm nhất.

Mà nguyên nhân nguyên chủ bị ức hϊếp cũng rất đơn giản, nguyên chủ xinh xắn lả lướt, vóc người mảnh mai, giọng như vàng anh. mạo nếu hoa đào. Hoàn toàn giống ngoại hình mà Tả Tiểu Nhu mong muốn, thật là không thể nhẫn nhịn.

Cô gái nhỏ Trần Tư từ lần đầu tiên gặp mặt đã bị ghi hận cũng rất hoang mang, hoàn toàn không biết tại sao mình bị ghét nữa. Chỉ có Trần Tư xuyên việt đến mới biết, cô gái xinh đẹp, ở trước mặt rất nhiều người, chính là nguồn gốc tội lỗi. Luôn muốn chờ được cơ hội sẽ hung hãn ức hϊếp.

Giờ phút này nếu là nguyên chủ, chắc lại sẽ vâng dạ giải thích, thấp thỏm bất an. Nhưng mà Trần Tư sẽ không làm vậy, đối mặt loại người bởi vì ghen tị mà thay đổi bộ mặt khác, cô cũng chẳng thèm phản ứng, đắp kín chân, nhắm mắt không đáp.

Cô không thể nào cứ ngụy trang làm cô gái nhỏ, nhưng mà cũng không thể lập tức thay đổi quá nhiều. Hơn nữa bây giờ Trần Tư cũng là một người không giỏi khua môi múa mép với người ta, chỉ có thể mặc kệ Tả Tiểu Nhu.

Loại người như Tả Tiểu Nhu, càng để ý càng xấc xược điển hình, bạn không để ý cô ta sẽ không kiêu căng nữa.

Quả nhiên, thấy Trần Tư chưa đáp cô ta, Tả Tiểu Nhu sửng sốt, cũng không nói thêm gì, nhỏ giọng lẩm bẩm mấy tiếng, bỏ đèn dầu xuống, quay cơ thể cường tráng đi ra ngoài.

Lát sau lại có hai cô gái cùng nhau đi vào, một cô gái trong đó có ngoại hình thanh tú, thấy Trần Tư nằm trên giường, ánh mắt lóe lên, chậm rãi mở miệng hỏi: “Tư Tư làm sao thế? Có phải cơ thể không thoải mái không, không thoải mái thì phải nói nhé, chúng tôi giúp cô tìm bác sĩ trong thôn.”