Vị Hôn Phu Của Ta Giả Làm Ăn Xin

Chương 1

Nghe nói Kinh Thành có rất nhiều ăn xin, ta thân là Quận chúa, đương nhiên là muốn nghĩ ra biện pháp giúp đỡ bọn họ, vì thế ta lặng lẽ cải trang vi hành.

Ai ngờ ta tình cờ gặp được một tên ăn xin bị người khác bắt nạt, ta không nói hai lời, lập tức cầm chổi đuổi người xấu chạy mất.

Nhìn kỹ thì dáng vẻ tên ăn xin đó vô cùng tuấn tú, ta cũng là khuê nữ, truyện trò đôi ba câu, thế là đôi ta bắt đầu hẹn gặp riêng.

Vì để phù hợp với thân phận bình dân, ta cố ý thay y phục đầy lỗ vá, cầm hai cái bánh bao rồi đứng dưới đại thụ chờ hắn.

Hắn cũng nhanh chóng xuất hiện, áo vải rách nát cũng khó làm lu mờ nét đẹp của hắn.

Dù chỉ là ăn xin nhưng cũng rất tuấn tú, lại còn phong lưu phóng khoáng.

"Để tiểu thư chờ lâu."

Hắn đi tới khi cách ta hai bước thì dừng lại, hơi hơi khom người, gật đầu, vừa khiêm tốn vừa lịch sự.

"Công tử không cần đa lễ."

Ta cười rồi khẽ khom người, đưa hai cái bánh bao trong tay cho hắn.

"Đây là..."

Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, "Bánh bao nhỏ này đúng là mỹ thực khó có được, quanh năm suốt tháng ta chưa từng được ăn dù chỉ một miếng, sao có thể để tiểu thư tốn kém như thế..."

Lời nói của hắn khiến ta chột dạ một cách khó hiểu, ta không hề biết bánh bao này vô cùng khó tìm ở nhân gian, đây cũng chỉ là thứ tầm thường nhất trong phủ của ta thôi.

Nhưng thấy hắn nhìn ta bằng ánh mắt tha thiết như thế, ta chỉ có thể làm một vẻ mặt kiên quyết.

"Cho công tử ăn dù là tán gia bại sản cũng đáng giá."

"Không không không, tiểu thư vẫn nên để dành ăn đi thôi."

Hắn khom lưng từ chối, ta cũng chỉ đành tiếp tục khước từ, đẩy tới đẩy lui, bánh bao rơi xuống đất rồi.

Hắn cúi người nhặt, ta theo bản năng mà hô một câu.

"Ấy… Đừng nhặt..."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt hơi nghi ngờ, ta vội hoàn hồn, thu lại vẻ mặt ghét bỏ rồi làm ra vẻ như tiếc lắm vậy.

"Đừng nhặt chậm, coi chừng dính nhiều đất cát hơn đó!"

Nói xong, ta tự khom người nhặt lên rồi dùng sức phủi đất cát trên đó đi, mỗi người một cái bánh bao.

Chúng ta ngồi ở trên bờ ruộng, nhìn trời chiều dần dần tối đi, ta bẻ miếng bánh bao thành từng miếng nhỏ thật nhỏ, có khi ta lén lút cau mày nghi ngờ bản thân ăn trúng đất cát, có khi ta phải tươi cười với hắn, gật đầu khen ngon.

"Ngon quá, ngon quá, bánh bao ngon thật."

"Ta cũng thấy rất ngon. Từ nhỏ đến lớn, giấc mộng duy nhất của ta đó chính là mỗi ngày có thể được ăn no. Nhưng nếu có thể được ăn bánh bao mỗi ngày thì cũng là tốt lắm rồi."