Viên Viên

Chương 6

Tôi bế A Ngọc lên, ngăn cảnh cảnh cha con nhận nhau của hai người:

“A Ngọc là con gái của tôi, không liên quan đến anh.”

“Con bé tên A Ngọc à? Tên hay lắm.” Tạ Thế Kỳ tiếp tục vươn tay về phía A Ngọc: “A Ngọc, ba đây, cho ba ôm một cái nhé.”

Tôi cắt lời hắn: “Tạ tiên sinh, A Ngọc không phải là con của anh, muốn con gái thì anh tự đi mà sinh, đừng có tranh của tôi.”

Tạ Thế Kỳ im lặng:

“Thư Viên.”

“Gương mặt con bé ——”

“Rất khó để không phải là con gái của anh.”

Không phản bác được.

Bà nhà anh, tại sao anh lại có cái khuôn mặt độc nhất vô nhị như này hả?

Còn may là A Ngọc rất ngoan.

Chỉ ôm chặt lấy tôi, không vì cái cảm ứng cha con chó má gì đó mà đòi Tạ Thế Kỳ.

Tạ Thế Kỳ có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi.

Chúng tôi chuyển sang một căn phòng khác

Khi đóng cửa lại, âm thanh bên ngoài lập tức biến mất.

A Ngọc ngồi một bên, chơi đồ chơi chó con của bé, không ồn cũng không quậy.

Tạ Thế Kỳ đi thẳng vào chủ đề: “Vì sao em bỏ đi mà không nói gì? Tôi đã tìm em rất lâu.”

“Tìm tôi làm gì? Chơi trò tình nhân bí mật à?”

Tạ Thế Kỳ: “Thì ra em thích kiểu này à?”

Tôi: “……”

Đại ca, anh không nghe ra tôi đang nói móc à?

“Tôi cũng bị anh bắt rồi, là tôi xui được chưa, muốn gϊếŧ thì cứ việc gϊếŧ, nhưng A Ngọc vô tội.”

“Thư Viên, tôi không định gϊếŧ em.” Tạ Thế Kỳ nghiêm túc nói chuyện với tôi: “Lúc nãy là anh sốt ruột quá nên mới vậy. Em mất tích hai năm, sống chết không rõ, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi phải tự tay xác nhận xem có phải là em thật không”

Tôi nhún vai: “Giờ anh đã xác nhận được rồi, tôi cũng thừa nhận đúng là A Ngọc là con gái anh, nhưng vậy thì sao? Chúng ta chỉ là người lạ mà thôi, tôi sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của anh, anh cũng có thể xem như không quen biết tôi.”

Tạ Thế Kỳ nhíu mày: “Vì sao?”

“Đại ca, anh còn hỏi tôi vì sao nữa à?” Tôi chỉ vào tay hắn, chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn sáng mù mắt chó của tôi luôn rồi, “Tôi không hề hứng thú với đàn ông đã có vợ!”

Vừa dứt lời, cửa văn phòng bị gõ vang ba tiếng, một giọng nữ dịu dàng vang lên:

“Tôi là Hàn Dĩ Na, tôi có thể vào không?”

Xấu hổ quá, chủ nhân đã tìm tới cửa rồi kìa.

Tôi vội vàng bế A Ngọc lên, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vào lòng.

Hàn Dĩ Na nhìn tôi cười thân thiện:

“Cô là Thư Viên phải không?”

“Cô biết tôi?”

“Ừm, Thế Kỳ từng kể cho tôi nghe về cô.” Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, khi cười rộ lên như ánh trăng sáng.