Tiếng trẻ con kéo suy nghĩ của tôi lại, tôi run lên, theo bản năng hất bàn tay đang bám vào cánh tay tôi ra.
Trọng tâm của đứa bé không ổn định, tôi lại dùng sức nên đứa bé ngay lập tức ngã ngồi xuống đất.
Là Đổng Bằng.
Chỉ cần nhìn thấy cậu bé này, tôi lại nhớ đến bạn cùng bàn với cậu, một cô bé cười lên lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ, ấm áp như ánh nắng mùa xuân.
Tôi cụp mắt, mu bàn tay siết chặt sách giáo khoa nổi đầy gân xanh.
“Tiết này các em tự học trước nhé.”
Xế chiều hôm nay.
Cán bộ môn Ngữ văn thu một xấp bài lên.
Đó là bài tập về nhà tôi đã giao ngày hôm qua.
Đề bài là “Sự kiện ấn tượng nhất trong ký ức của tôi”.
Tôi lơ đãng lật xem.
Đến lớp năm, phạm vi viết bài của trẻ em hầu như giới hạn, chỉ loanh quanh như đi chơi công viên, về quê ăn tết, làm một việc tốt hay đại loại như thế.
Cho đến khi lướt đến bài văn chữ viết rất ngay ngắn, gọn gàng, con ngươi của tôi tức thì mở to.
“Trong nhà tôi có một căn phòng khóa kín. Bố tôi nói rằng tôi không được phép vào trong đó, nếu không ông ấy sẽ làm tôi tôi biến mất khỏi thế gian này.”
“Nhưng có một ngày, bố tôi quên khóa cửa.”
“Tôi bước vào, đó là một căn phòng treo đầy những bức tranh.”
“Mỗi bức tranh đều có một cô gái, những cô gái đó có người để tóc dài, có người buộc đuôi ngựa.”
“Điểm giống nhau là, họ đều không có khuôn mặt.”
“Không, còn một điểm giống nhau nữa, đó là họ đều mặc váy hoa nhí màu trắng.”
“Bố tôi, ông ấy thích những cô gái mặc váy hoa nhí màu trắng.”
Tôi gấp bài văn lại, bìa trước viết hai chữ ngay ngắn: Đổng Bằng.
Tay tôi run lên, tờ giấy rơi xuống đất, dính đầy vết bẩn.
Bố của Đổng Bằng là Đổng Thần.
Tôi vừa mới gặp anh ta vài ngày trước, anh ta đã là bác sĩ tâm lý của tôi suốt nhiều năm.
Cũng là người một tuần trước được mời đến tư vấn tâm lý cho cả lớp, bác sĩ Đổng.
Tôi lập tức báo cho cảnh sát Trương về việc này.
Sau đó tôi chạy thẳng đến nhà Đổng Thần theo địa chỉ liên lạc trên sổ đăng ký của trường.
Mấy ngày hôm nay tôi kiềm chế quá lâu rồi, bây giờ tôi không thể bình tĩnh được nữa.
Tôi không thể kiềm chế được sự bốc đồng, nó thúc đẩy từng hành động của tôi.
Khi Đổng Thần mỉm cười mở cửa ra, anh ta thậm chí không hề ngạc nhiên.
“Chào buổi chiều, cô Lý.”
Tôi vung tay đẩy anh ta ra, chạy thẳng đến căn phòng ở góc tầng hai mà Đổng Bằng nói.
Quả nhiên căn phòng này đã bị khóa.
Tôi dùng sức đâm vào cánh cửa.
Nhưng cánh cửa là gỗ thật, tôi chẳng thể nào phá được.