Cuối mùa hè năm 2005, một bé gái của trường tiểu học Trung Tâm mất tích.
Cô bé học ở lớp bên cạnh.
Khi được tìm thấy, cô bé nằm trong một thùng rác bỏ hoang.
Hôm đó tình cờ là ngày tôi dẫn các em học sinh lớp mình ra ngoài nhặt rác làm công tác tình nguyện bảo vệ môi trường.
Thi thể cô bé bị chặt thành từng khúc.
Xương trắng toát, thịt tan nát.
Lũ ruồi bay xung quanh xác cô bé, phấn khích như kền kền thấy xác chết, tiếng vo ve vang lên như sóng kêu bên tai.
Cảm giác ớn lạnh dâng từ bàn chân lên cả cơ thể tôi.
Tôi vội vàng đậy nắp thùng rác lại, nhịn để không nôn mửa, quay người che đi ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ phía sau.
Trong số đó, có một cậu bé mũm mĩm, ánh mắt cậu bé lướt qua gì đó, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, dường như bị một thứ gì đó rất kinh khủng siết chặt cổ họng.
Để xoa dịu nỗi sợ của các em học sinh, nhà trường đã mời một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp để tư vấn tâm lý tập thể.
Thật ra vì tôi đã che chắn kỹ lưỡng nên mấy đứa nhỏ cũng chẳng nhìn thấy gì cả.
Sau vài ngày hoảng loạn, chuyện này cũng sắp qua đi.
Nhưng tôi không thể ngờ được là, một tuần sau, Bành Nguyệt lớp tôi cũng mất tích.
Sau khi phát hiện Bành Nguyệt mất tích, bố mẹ cô bé ngay lập tức báo cảnh sát.
Nhưng đã qua một buổi sáng mà vẫn chưa có chút tin tức nào.
Một cô bé lớn như vậy, có thể chạy, có thể nhảy, có thể nói chuyện, ấy vậy mà như thể biến mất khỏi thế giới này.
Qua camera giám sát, chỉ thấy Bành Nguyệt đeo cặp sách đi học, lúc hoàng hôn buông xuống lại một mình đi ra khỏi lớp học, đi đến cổng trường rồi rẽ vào ngõ bên phải, sau đó biến mất không dấu vết.
“Tại sao cô bé không về nhà cùng bạn bè?”
Trước mặt tôi, cảnh sát Trương Thành có vẻ nghiêm túc.
Tôi hít một hơi thật sâu, run run trả lời:
“Hôm đó… cô bé ở lại trực nhật.”
“Một mình cô bé?”
“Không phải. Còn có Đổng Bằng nữa.”
Đổng Bằng chính là cậu bé mũm mĩm kia.
Tôi dẫn Đổng Bằng tới.
Lúc gặp cậu bé, vẻ mặt Trương Thành trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
“Cháu tên là Đổng Bằng đúng không? Chú có vài câu hỏi muốn hỏi cháu, cháu chỉ cần trả lời thành thật là được.”
Hiển nhiên là Đổng Bằng rất căng thẳng, đổ mồ hôi trán, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía tôi.
Tôi gật đầu trấn an, cậu bé mới dần bình tĩnh lại.
“Đổng Bằng, ngày đó cháu cùng trực nhật với Bành Nguyệt, sao cháu lại về trước cô bé hẳn 20 phút?”
“Bởi vì… vì cháu hẹn chơi Quyền Vương (The King of Fighters – KOF) với bạn nên Bành Nguyệt bảo cháu về trước.”
“Cậu ấy nói… một mình cậu ấy làm cũng được.”