Nhật Ký Cải Thiện Và Phát Triển Theo Định Hướng

Giấc mơ kì lạ

Tí tách

Tí tách

Tiếng giọt nước rơi, rồi cứ rơi mãi. Không biết đây là lần thứ mấy An nghe thấy nó. Có thể là hai trăm nghìn năm trăm giọt nước, hay bảy trăm nghìn hoặc ít hơn gì đấy….

….Chẳng nhớ rõ nữa

Cô nghe đến phát chán, chớp mắt, lại chớp mắt nhìn ra cửa động. Cô đã phát ngấy rồi, ngoài việc ngồi đây chẳng rõ ngày hay đêm, sự sợ hãi lúc đầu khi mở mắt ra đã dần biến mất. An rời khỏi cái giường ngọc thạch trắng lạnh băng, làn váy đỏ rộng thêu chỉ bạc kéo lê dài trên đất

Chẳng cần nhìn, cô cũng có thể đi ra khỏi động. Cô còn biết chỉ cần đi hai mươi bước lớn sẽ ra đến cửa động này đến lối hang đen ngòm, dẫn một vòng tròn lại quay trở lại nơi này.

Nơi này là mê cung không chỗ thoát.

Cô không nhớ lần đầu tiên mình đi vào lối này như thế nào, chỉ nhớ hình như cô đã rất sợ hãi, run người ôm khư khư viên dạ minh châu soi đường, sau đó chẳng nhớ gì nữa.

Tuy nhiên An lại nhớ rất rõ con đường ngoằn nghèo này, cô đã đi cả trăm lần chỉ để tìm đường ra, mong gặp một vật thể sống nào đó.

Hiện tại cô chẳng buồn đi ra ngoài d chán nản khiến cô thấy mệt mỏi, thẫn thờ một lúc, rồi, ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc. Cô nhớ mẹ, nhớ em gái, nhớ cái trường hằng ngày đi học, nhớ máy tính điện thoại, nhớ cuộc sống thường nhật thi thoảng hối hả dealine, chứ không phải không gian đóng kín chỉ một mình cô.

Cô thấy sợ lắm, chẳng lẽ cứ thế cả đời sao? Sao không chết quách đi cho xong.

Chết đi thì dễ lắm, chỉ cần đập đầu vào tường rồi đi.

An đã từng nghĩ đến cái chết rất nhiều, có thể sau khi chết cô sẽ quay trở lại thế giới của mình, rồi nhận ra bản thân đã mơ một giấc mơ kì lạ?

Nhưng cô lại thấy sợ cái chết, cứ nghĩ đến mẹ, rồi tự tử điều đó thật tuyệt vọng làm sao. Cô vẫn yêu cái sinh mạng này, yêu người mẹ của mình, tin rằng mình sẽ thoát hay tỉnh dậy thôi.

An vừa khóc vừa nghĩ lung tung, tiếng nức nở nhỏ giọt nghẹn ứ trong họng, như nuốt một viên thịt lơn nuốt xuống chẳng được nhổ ra chẳng xong.

Từ khi biết mình ở nơi kì lạ này, An đã khóc rất nhiều, thi thoảng nghĩ linh tinh, nhớ nhà lại khóc, nhìn đá cũng khóc, nhìn dạ minh châu cũng khóc.

Cô thèm cái vật sống, cô thèm người, cô chán ghét nơi này.

Khóc được lúc thì An nấc cụt, cổ tay áo áo đã ướt đẫm, sau đó cứ thế mà lăn ra ngủ dưới mặt đất lạnh.

An ngủ đến chẳng thể ngủ được nữa, cô nghe tiếng nước chảy như đang tra tấn mình, cô cố nhớ về khoảng thời gian sống ở nhà, với bạn bè thầy cô.

Khi ở nhà, cô chỉ cần ngồi trên bàn gỗ học bài, ăn rồi ngủ. Mẹ sẽ làm hết việc nhà cho. Bởi vì em lười học, nó cũng bị bắt làm việc nhà, còn làm rất nhiều thay phần An Nguyên.

Cứ mỗi lần chuẩn bị bắt tay làm, nó lại than thở

-Eo ôi, sao lúc nào con cũng phải làm. Mẹ không bắt chị làm đi. Cứ để chị thế bảo sao chẳng biết cái gì ngoài học, rôì sau này lấy chồng người ta nói cho

Lúc đó mẹ sẽ nói với nó

- Rồi đứa nào chọn làm việc nhà hơn học hành hả? giờ thì ghen tỵ với ai được? Chị học cứ kệ chị nó, việc nhà cứ từ từ

Đứa em trai bĩu môi, đá mạnh vào tường, đau quá liền nhăn mặt

Lúc đó An đã nhìn thấy nó chửi thề nhỏ qua khe cửa.

Bùm!

---

author Mở hố, mở hố, mại dô, mại dô đọc thôi

Từ chương 5 sẽ có pass ( sẽ xuất hiện vài chương) Muốn đọc tiếp thì like và theo dõi trang FB Ava ( tên trang giống tên tác giả)