Oan Hồn Làng Máu

Chương 1: Cái chết của chị Hoa

Cái dáng phi xe đạp xiêu vẹo trên con đường gò đất toàn sỏi đá, tôi cắm cổ cố gắng đạp nhanh hết cỡ về nhà.

Mới nãy thôi, còn ở cái lớp học đầu làng, mí mắt trái của tôi cứ giật không ngừng. Trong lòng lại tràn trề nỗi bất an, chỉ đợi tiếng trống tan học là tôi phi xe vụt về Làng Máu, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

*Kít* Tôi đột ngột dừng lại, mặt mày cau có. Đưa tay thò vào trong áo lấy ra chiếc vòng cổ dây đen, xâu ở trong là một thỏi bạc dẹp hình chữ nhật, có khắc trên đó là một chữ Trung Quốc gì đó mà tôi không biết, tôi chỉ biết rằng từ nhỏ đã luôn đeo nó bên mình, ông tôi bảo đó là vật bình an. Còn lí do tôi dừng lại bởi mảnh bạc này tự dưng nóng kinh khủng, dường như bỏng cả phần da thịt của tôi.

Nhưng bây giờ nó lại lạnh lạnh, mát mát. Tôi khó hiểu, chắc là do bản thân đang hoảng quá. Bỗng nhiên một cơn gió mạnh ùa đến khiến tôi rùng mình. Không nói nhiều, tôi lại cắp đít mê mẩn trèo lên xe mà phi đi. Bởi cái chỗ tôi vừa dừng là khu nghĩa địa tập thể, những ngôi mộ cưa nhấp nhô lên xuống, cỏ xanh thì trải dài, không khí lạnh lẽo, thật man rợ làm sao! Tôi sợ là điều dễ hiểu thôi, tôi mới chỉ là thằng nhóc 11, mà không phải mỗi nguyên do ấy, đến cả người lớn đi qua đây cũng phải sợ, huống chi là tôi...

Tôi đạp xe thêm khoảng mười lăm phút nữa mới về được đến con hẻm nhỏ, chỉ cần phí thẳng và rẽ trái là xong. Đứng trước cổng nhà, tôi chính là hoang mang quá, không hiểu sao lại đông kín người bu lại nhà mình như vậy, hầu như là hết cả làng xóm láng giềng. Trong đám đông đầy tiếng nói bàn tán, xì xào chuyện gì đó, tôi nhận ra bóng dáng của Bác Dinh đứng trước hiên nhà, bác là trưởng thôn của cái làng này và rất thân với ông nội tôi. Tôi vội hét to và len lách từ cổng dần dần chen vào:

"Bác Dinh, Bác Dinh..có chuyện gì vậy Bác?"

Bác Dinh nghe thanh âm liền quay mặt lại, tôi nhìn thấy sắc mặt bác rất hệ trọng. Chưa lên tiếng thì Bác Dinh tay chắp sau lưng hèm giọng thu hút sự chú ý, rồi lớn giọng quát:

"Ở đây đã hết chuyện của anh chị, về đi, ai về nhà nấy. Đã có tôi và ông Đạt ở đây giải quyết, tản đi tản đi."

Lời nói vừa dứt thì mọi người đều đồng loạt nhìn nhau, mặc dù rất tò mò chuyện bên trong nhưng khi nghe Bác Dinh đã nói vậy thì cũng đồng loạt rời đi. Dù sao lời nói của ông cũng rất có trọng lượng, lại cả thêm ông Đạt cũng có mặt lên dù muốn họ cũng phải rời đi.

Thấy bóng đông đã tản đi gần hết, tôi mới lẽm bẽn đến gần Bác Dinh cất giọng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Bác chỉ thở dài một hơi, sắc mặt vô cùng đau buồn cùng thống khổ. Lời Bác nói kế tiếp khiến tôi nước mắt trào ra không ngừng:

"Tuấn..mẹ mày chết rồi!"

Tôi trợn tròn mắt thất kinh, vất vội chiếc cặp trên vai xuống, chạy ù vào nhà. Như thường lệ, tôi xông thẳng vào gian buồng nhỏ phía sau phòng khách. Cảnh tưởng tiếp đó khiến tôi vừa đau lòng lại vừa sợ hãi, nước mắt cứ tuôn mãi, tôi ngã khụy xuống trước cửa, miệng gào lên:

"MẸ..MẸEE..MẸ ƠIIIII.."

Ở trên giường đúng là mẹ tôi kia rồi, nhưng bộ dạng đó..Bà ấy trợn đôi mắt đen sì, không còn một lòng trắng. Hai bên tai cùng đôi mũi rỉ toàn máu là máu, nhưng không phải máu đỏ mà là một thứ gì đó màu đen đặc. Miệng bà ấy mở rộng ra, kéo cả tới gần mang tai, bên trong còn đang cắn một thứ gì đó..hình như là xác chuột, mỗi máu là máu. Thân thể bà cuộn tròn lại, bàn tay trơ mỗi xương là xương ôm chặt hai đầu gối, dường như là đang ngồi xổm. Mùi máu tươi phảng phất khắp phòng...hễ nhìn thêm một giây nào là tôi lại khó thở thêm ngàn lần. Máu, máu đen ở mũi và tai của bà ấy vẫn chảy ra không ngừng, tôi còn nhìn thấy ở đó lúc nhúc toàn giòi. Tôi ôm ngực, mặc dù chưa xót nhưng nhìn thấy hình ảnh kia, tôi vô thức buồn nôn.

Tôi gào lên không ngừng, vụt chạy tiến đến giường nhưng tiếng ông nội tôi lại vang lên, ông tôi đang đứng bên cạnh bà. Giọng ông tôi thều thào:

"Tuấn..mẹ mày chết rồi. Chết từ ban nãy, bộ dạng này..hình như mẹ mày bị ma quỷ nó quấy. Mày đứng im đó, để ông nghĩ cách...kẻo vào đây nó hại."

Tôi đờ người ra, cả người lẩy bẩy run run không ngừng. Đột nhiên..

"AAa.aa" Tôi ngã xuống, bàn tay không tự chủ sờ vào vùng ngực của mình, cả người lăn qua lăn lại. Ông Đạt thấy vậy vội vàng phi vọt ra chỗ tôi, sắc mặt ông vô cùng lo lắng, hét lên: "Tuấn..sao thế cháu, tuấn..tuấn ơi!"

Lúc đó dường như tôi đau quá, cả người dường như nóng rực lên, chỉ có thể thều thào chỉ vào vùng ngực:

"Cổ..vòng, ông ơi..đau đau quá."

Nghe tới đây, sắc mặt ông Đạt trắng bệch, cả hai lỗ tai cứ ù , miệng lẩm bẩm điều gì đó, nét mặt vô cùng kinh hãi. Nhưng rất nhanh cũng liền phục hồi, ông Đạt gào lên: "Thằng Dinh đâu..thằng Dinh.."

Nghe thấy tiếng la của ông tôi, Bác Dinh cũng vội chạy vào, vẻ mặt bác hoảng hốt nhưng vẫn cung kính dạ dạ:

"Chuyện gì đấy Bác.."

"Mày chạy vào phòng tao, ở cái tủ nhỏ ấy lấy ra hai lá bùa vào vàng cho tao, nhanh..!" Ông tôi nói ra một sàng. Bác Dinh nghe đến lá bùa thì cũng khó hiểu, nhưng cũng không dám chậm trễ, bác chạy đến nỗi ngã cắm đầu xuống đất, đôi tổ ong cũ đã buột dây cũng đứt ra, miệng bác kêu oai cho bõ tức: "Mẹ nó chứ! Đen như chó, mỗi đôi dép cũng đứt bố nó rồi.." Chửi thì chửi, nhưng Bác Dinh vẫn không quên thứ cần lấy, bác vội chạy đi vào phòng Ông Đạt.

"Đây Bác Đạt ơi..!" Bác Dinh chạy đến đưa hai tấm bùa hình chữ nhật màu vàng, trên chỗ đó có các kí tự loằng ngoằng gì đó mà bác Dinh không tài nào hiểu nổi. Thấy sắc mặt Ông Đạt hệ trọng, Bác Dinh cũng không dám hỏi dò.

"Khặc khặc khặc..hí hí hí hí..." Bác Dinh đang đứng lù lù đột ngột khụy xuống, cả người Bác run run, sắc mặt không chút máu tiết. Ông Đạt ở bên cạnh đang lẩm nhẩm điều gì đó, hai lá bùa kia đã dán chéo vào nhau trên người tôi khẽ rực sáng, tôi thϊếp đi lúc nào không hay. Ông thấy sắc mặt Bác Dinh không tốt, liền hỏi:

"Mày sao thế Dinh.."

Bác Dinh cả người lạnh ngắt run lên vì sợ, nhìn như thể đã thấy một điều gì đó đáng sợ. Mặt bác xám lại, đôi tay run rẩy chỉ đến phía giường mẹ thằng Tuấn, giọng run run: "Mẹ, mẹ thằng Tuấn ..nó nó vừa cười với cháu.."

Ông Đạt nghe vậy lập tức quay đầu lại, bằng ánh mắt sắc hình viên đạn ông lướt quá thi thể kia một hồi. Thân xác mẹ thằng Tuấn vẫn như vậy, đôi mắt toàn tròng đen, ở tai và mũi vẫn nguyên như vậy, chảy ra toàn chất nhầy đen kèm những con giòi to lúc nhúc. Cái miệng thì như bị xé rách, kéo đến gần mang tai, con chuột nát bét tướm tăm toàn máu, lòi cả nội tạng. Thân xác vẫn cứng đờ, ôm đầu gối ngồi. Ông Đạt vẫn yên lặng nhìn thêm một hồi, chỉ thấy sự kinh dị cùng đau lòng. Kinh dị là vì cái chết bất ngờ của Cái Hoa rất đỗi kì lạ, mà theo phán đoán của ông, tám mươi phần trăm là nó bị ma quỷ nhập, hôm qua thì vẫn còn cười nói, nay lại thống khổ như thế này. Đau lòng là vì nó là vợ con trai ông, con trai ông trong một lần đánh cá ở dòng sông Máu bất cẩn trượt chân té, đã cho người tìm bao lâu vẫn không thấy, ông liền chấp nhận nó đã chết. Cái Hoa nó thật thà, yêu thương chồng con lại rất quan tâm ông già này...

Khẽ chìm vào trong miên man, ông Đạt lại ngậm ngùi chua xót. Quay sang nhìn tới Bác Dinh, ông quát:

"Cha tiên bố nhà anh, ngủ nhiều quá hoá rồ à..cái Hoa nó chết rồi, còn đâu mà cười với chả nói..mày chỉ có linh tinh."

Thấy ông Đạt không tin mình, Bác Dinh vội khua tay khua chân, định lên tiếng khẳng định nhưng chợt nhận ra hành động ý bảo im lặng trên mặt ông Đạt liền nuốt gọn lời nói vào trong. Ông Đạt vòng tay bế tôi ra phòng khách, bác Dinh cũng lẽo đẽo theo sau, mặt còn ngoái lại xem thân xác mẹ Thằng Tuấn, nhìn tới khuôn mặt cùng chất nhầy đen đầy giòi, Dinh liền ôm ngực chạy vụt qua ông ra đầu hiên nôn thốc nôn tháo.

Ông Đạt đặt tôi lên chiếc ghế dài, sau đó đi ra đầu hiên đứng cạnh Bác Dinh, nghiêm giọng: "Khi nãy chú thấy những gì,.?"

Bác Dinh rùng mình một phen, cảm thấy toàn sống lưng lạnh toát, bác mới run run hít hơi thuật lại:

"Bác..lúc nãy cái Hoa nó cười với cháu..giọng cười nghe ghê lắm. Đôi mắt nó không phải là tròng đen nữa, mà mà toàn tròng trắng dã lộn ngược lên, nó còn nhai cái xác chuột nữa . Đôi tay mỗi chất nhầy là nhầy, xương nhô hẳn lên, nó cứ vẫy vẫy gọi cháu.."

Ông tôi nghe vậy liền trầm tư, phải lâu lắm mới thấy ông cất giọng: " Tao e rằng, cái làng này sắp có hoạ..."

Bác Dinh nghe không hiểu lời ông tôi nói, chỉ trưng ra bộ mặt ngơ ngác cùng sợ hãi. Lúc này một thằng thanh niên từ đâu chạy vào, nó hớt hả báo cáo: " Ông Đạt, Bác Dinh..hai người mau ra xem,..ở cái chỗ cây cổ thụ cuối làng ấy ạ. Cháu thấy hình như họ đào lên một cái gì đấy..., hình như hình như là một "quan tài gỗ.."