Mẫu thân của ta là cung nữ trong cung, sau một ngày được Hoàng đế Triệu Duệ sủng hạnh đã mang thai ta.
Khi còn nằm trong bụng, ta thường nghe thấy mẫu thân vuốt ve ta nói, “Nhi tử ngoan, nhất định con phải được sinh ra thật tốt, tương lai sau này của mẫu thân còn phải dựa vào con…”
Ta nghĩ, ta đã khiến bà thất vọng rồi.
Quả nhiên, sau khi ta được hạ sinh, bà đỡ hô to “Là tiểu công chúa, chúc mừng tiểu chủ!”, sau đó mẫu thân chưa từng tới thăm ta một lần nào nữa.
Bà không có gia thế, không có thân phận, cả đời chỉ có một cơ hội này để sinh ra hoàng tử làm căn cơ về sau, sự xuất hiện của ta thậm chí có thể khiến bà sinh ra hận ý.
Từ đó về sau, ta bắt đầu sống những ngày tháng Phụ hoàng không yêu mẫu thân không thương.
Sau khi sinh ra ta, mẫu thân được Hoàng thượng sắc phong thành Thu Tiệp dư.
Nếu ta là bà, nhất định sẽ không ngốc như vậy. Cho dù chỉ là Công chúa nhưng cũng là cốt nhục của Hoàng thất, là người bà nên yêu thương chăm sóc mới phải.
Thật là hồ đồ.
Y phục của ta chỉ tốt hơn y phục của cung nữ một chút, mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa, mỗi bữa có hai món một canh, cả tuần chỉ được ăn thịt hai bữa.
Người trong phủ Nội vụ đều là cây cỏ đầu tường đung đưa theo gió, một Công chúa từ khi sinh ra còn chưa được Hoàng thượng liếc mắt một cái như ta, không cần nghĩ cũng biết sẽ không được sủng ái, đương nhiên không cần nịnh nọt lấy lòng.
Mà ta cũng vui vẻ với cuộc sống bị người đời lạnh nhạt ấy, hi vọng có thể bình yên trải qua cuộc đời này.
Không ngờ, tất cả mọi chuyện đều thay đổi vào ngày sinh thần sáu tuổi của ta.
Sinh thần hàng năm, chưa từng có ai tổ chức cho ta một bữa tiệc tử tế.
Nhưng ta có một nha hoàn tên là Ngọc Bích, vào ngày này, nàng sẽ lén tới Ngự hoa viên bẻ một cành hoa về cho ta, coi như là quà sinh nhật.
Mà mẫu thân của ta, hàng năm đến ngày này sẽ nằm trên giường rơi nước mắt vì tiếc nuối nhi tử chưa từng tồn tại của bà.
Thật buồn cười.
Đây chính mà minh chứng cụ thể nhất cho sự quan trọng của việc phổ cập giáo dục.
Hôm ấy, ta cùng Ngọc Bích đi tới Ngự hoa viên, Ngọc Bích hái hoa cho ta, mà ta nằm trên đá nhắm mắt miên man suy nghĩ.
[Nếu những ngày tháng sau này có thể như vậy cũng không tệ lắm, yên bình đạm mạc, không ai chú ý. Giống như một con kiến, ai cũng có thể giẫm nát, nhưng không ai lại muốn phí công sức mà cố ý giẫm.]
[Không biết đời này còn có thể nhìn thấy Phụ hoàng hay không, trước năm tuổi ta còn quá nhỏ nên không được tổ chức thịnh yến, năm nay sáu tuổi rồi, không biết người có nhớ ta nữa không, ha ha.]
[Ai nha, nếu hôm nay ta có thể ăn bánh đậu xanh thì tốt quá.]