Bé Con Hằng Ngày Chăm Sóc Cha Dượng Sợ Xã Hội

Chương 1

"Nhiệt độ - năm mươi tám độ."

"Nhịp tim, nhịp tim... hai trăm!"

Cảm thấy mát lạnh ở ngực, Thịnh Thì An mơ màng tỉnh dậy nhíu mày, cảm nhận có thứ gì đó dán vào ngực mình, lén lút di chuyển xung quanh.

Là cái gì? Nó thường xuyên bị mất ngủ, ngay cả khi ngủ được cũng hay bị ác mộng làm tỉnh giấc, hiếm khi ngủ say như thế này, lại bị ai đó quấy rầy liên tục…

Nắm lấy thứ gì đó trên ngực, Thịnh Thì An mở mắt tức tối.

"Thịnh Thì An tỉnh rồi!" Một giọng nói nhỏ nhắn vui mừng.

Thịnh Thì An liếc mắt nhìn, nhìn quả bóng nhỏ tóc xoăn vang lên, sửng sốt một chút: Trình Tụng Tụng? Phiên bản nhí?

"Tôi đã chữa khỏi cho Thịnh Thì An rồi!" "Phiên bản nhí" Trình Tụng Tụng vẫn hớn hở, "Tôi là bác sĩ, bác sĩ của anh Chính!"

Thịnh Thì An chậm rãi nhìn cậu một cái, lật lòng bàn tay lên, lộ ra mảnh nhựa của ống nghe đồ chơi.

Ra là cái này làm phiền mình.

"Tụng Tụng, em lẻn vào đây lúc nào?"

Một giọng nữ vang lên, có người bước vào phòng, đặt tay lên trán Thịnh Thì An: "Ồ, sốt đã hạ rồi?"

"An An, em cảm thấy thế nào?"

Thịnh Thì An liếc mắt lên, nhìn rõ khuôn mặt người đến, nhíu mày sâu hơn: quen mặt, nhưng không nhớ ra là ai.

"Đứa nhỏ sao thế?" Người phụ nữ vẫy tay trước mặt cậu, "Còn đau ở đâu nữa không?"

"Thịnh Thì An, cậu bị sốt thành đứa ngốc rồi à?" Trình Tụng Tụng cũng ghé lại gần, một cái đầu bù xù lo lắng hỏi.

"Cậu mới ngốc!" Thịnh Thì An nheo mắt phụng phịu một tiếng, sau khi khịt mũi đột nhiên cứng đờ. Giọng mình, sao thế này?!

Ngọt ngào, còn nói không rõ lời!

Nó cắn chặt môi, đồng tử hơi giãn ra, hai mắt trống rỗng.

Trình Tụng Tụng và người phụ nữ kia vẫn nói gì đó, nhưng giọng nói của họ như rất xa xôi.

Lần thứ hai giơ tay lên, nó thả lỏng mảnh tròn nhỏ trong lòng bàn tay, để nó rơi xuống người, mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay nhỏ hơn vài cỡ so với mình, ánh mắt lướt qua Trình Tụng Tụng, lướt qua bốn bức tường, l*иg ngực nhỏ bé phập phồng một cái, hơi thở đột ngột trở nên nhanh.

Tường vôi xám trắng, mái nhà gỗ dốc... nơi như thế này, nó từng đến... Ghi hình chương trình ‘Cha Hiền Con Hiếu’, số đầu tiên, một ngôi làng miền núi nhỏ ở tỉnh Vân...

"An An?"

"Chị đạo diễn, Thịnh Thì An thật sự ngốc rồi sao?"

"Chị Duyệt, gọi cha cậu ấy đến trước?"

...

Cha…

Bắt được từ này, đồng tử giãn của Thịnh Thì An co lại, "rắc" ngồi bật dậy trên giường: "Người đó đâu?!"

"Ai?"

"Bồi Dục!" Giọng nói của Thịnh Thì An run rẩy, "Tôi... cha!"

*

Bồi Dục đang thực hiện nhiệm vụ được nhóm chương trình giao: lợi dụng lúc mấy đứa trẻ chưa thức dậy, đi giúp việc nhà cho người dân trong làng, để đổi lấy bữa sáng.

Anh được phân công đến nhà ông lão Vương ở cuối làng.

Lão Vương là thợ đan mây tre, kinh doanh cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ bằng tre trên Taobao, công việc ông giao cho Bồi Dục là - livestream bán hàng.

"Đêm qua tôi đã thông báo trước rồi, nói có ngôi sao lớn sắp tới, nhưng họ vẫn không tin tôi." Lão Vương nói tiếng phổ thông hơi vụng về, thành thạo mở thiết bị livestream, kiểm tra kết nối mạng tốt, bật đèn chùm kiểu cũ dưới mái hiên để làm "đèn phụ", sau đó đưa tay quét sạch ghế đẩu, mong chờ Bồi Dục ngồi xuống.

"Tôi... không phải, ngôi sao." Chàng trai cao lớn chân dài chần chừ chưa ngồi xuống, có phần e dè mở miệng.

"Sao không phải?" Ai lên được chương trình đều là ngôi sao trong mắt lão Vương - tuy đúng là chàng trai này có vẻ lạ hoắc, nếu được phân công một "Kiều Kiều" khác vừa nhìn đã biết có thể nói hay làm tốt thì tốt biết mấy, chắc chắn có thể giúp ông bán được nhiều...

Thất vọng thoáng qua, lão Vương không đắn đo thêm: "Chúng ta bắt đầu đi, anh chỉ cần giới thiệu quảng cáo, tương tác với khán giả là được, còn các câu hỏi về giá cả vận chuyển tôi sẽ trả lời."

"Giới thiệu, quảng cáo?" Chàng trai không những không ngồi xuống mà còn lùi chân ra phía sau.

Như thể ghế của ông ta sẽ cắn người vậy.

Lão Vương sửng sốt: ngôi sao chắc là do e ngại quảng cáo hàng cho mình mất mặt.

"Không cần quảng cáo, chỉ cần cho thấy hàng cũng được." Ông nhượng bộ, thấy anh vẫn không ngồi xuống, cúi xuống lau ghế thêm lần nữa, "Ngồi đi, sạch mà."

"Không phải..." Chàng trai nuốt nước bọt, giọng nói lắp bắp, "Tôi... nên, giới thiệu thế nào?"

"Giới thiệu thế nào?" Lão Vương gãi đầu, chẳng phải chỉ cần nói là được sao?

"Tôi thường vừa đan giỏ tre vừa trò chuyện với mọi người."

Nói rồi, ông nhìn Bồi Dục, thấy hai tay anh đang đan chặt vào nhau, cuối cùng cũng ý thức được: "Cậu hồi hộp à?"

"Không phải!" Bồi Dục trả lời theo phản xạ và lập tức ngồi xuống bàn.

Lão Vương hiểu ra: anh chàng này đang hồi hộp.

Thì ra ngôi sao cũng hồi hộp à - nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bồi Dục, lão Vương không vạch trần anh, mắt lướt quanh một vòng, bảo anh thử đan giỏ tre.

Chàng trai có vẻ khá quan tâm, xem rất chăm chú, lão Vương làm mẫu xong một lần, giỏ tre trên tay anh cũng đan thành hình - không sai một bước.

Lão Vương rất ngạc nhiên: "Học được rồi à?"

Dĩ nhiên. Bồi Dục không hiểu tại sao ông lại hỏi như vậy.

Anh nắm lấy những thanh tre, rất nhanh đan thành cái thứ hai.

Vẫn không sai một bước.

[Không phải ngôi sao nào, ông chủ lại đánh lừa khách rồi. Con trai ông đang học đại học về nhà phải không?]

[Kỹ năng này, được rèn luyện từ nhỏ à? Lão Vương có người nối dõi rồi đấy.]

"Không, là ngôi sao lớn thật mà, người này là khách mời chương trình truyền hình thực tế ‘Cha Hiền Con Hiếu’, Bồi Dục tiên sinh…”

Lão Vương liếc nhìn điện thoại khác đọc bình luận của khán giả để lại, vội vàng giải thích.

Bồi Dục vốn đang làm việc trôi chảy bỗng cứng đờ. Livestream, đã bắt đầu rồi sao?

[Con trai ông chủ khá đẹp trai, đeo kính râm làm gì, thấy xa cách quá.]

[Hôm nay con ông chủ về nhà, không giảm giá, khuyến mãi gì sao?]

Khách quen trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa tin lời lão Vương.

"Thật sự không phải con trai..." Sao vẫn chưa giải thích rõ được nhỉ - Lão Vương đổ mồ hôi trán, "Người anh em, anh nói vài câu đi." Ông nhìn Bồi Dục thúc giục.

Bồi Dục càng cứng người hơn, hai tay nắm chặt thanh tre, không nhúc nhích.

[Có chuyện gì thế, mạng nhà lão Vương bị lag à.]

Mạng không lag, vẻ mặt lão Vương buồn rầu: là người bị lag mất rồi...

[Nhưng tay của Tiểu Vương trông thật đẹp...]

Quả thật rất đẹp, bàn tay người này không biết mọc thế nào, dài và cân đối, ban đầu nó là một cái giỏ khá bình thường, qua đôi tay ấy, trông thật... nghệ thuật.

[Tôi mua hết giỏ tre Tiểu Vương đan nha!]

[Đừng mà, tôi cũng muốn!]

[Đan thêm nhiều nữa đi, tôi cũng lấy hai cái!]

Hả? Lão Vương giả vờ bất động như thể mạng lag, nhưng mắt lại toả sáng vui mừng.