13.
Tôi được dẫn đến thuỷ đình ở ven hồ. Người hầu vừa thấy đã nhét vào tay tôi một cái khay đầy nho tím.
Tôi ngước nhìn xung quanh, có khoảng chục người hầu, ăn mặc giống tôi đều là váy mỏng màu hồng, để lộ vòng eo trắng nõn thon gọn, giống như một vũ công.
Tấm vải trắng treo ngoài thủy đình ngăn lại tiếng cười nói mơ hồ.
Hoá ra tôi đến đây để phục vụ. Khi biết điều này, tôi đã thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đi theo nhóm người và bưng khay vào trong.
"Hôm nay, trông ngươi không được tốt. Ai lại đắc tội Giang đại nhân của chúng ta thế?"
"Đây là nho tím của Tây Vực, mau mang đến cho Giang tiên sinh dùng thử đi."
Đại công chúa ngồi dựa trên ghế dài êm ái, có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Giang Lưu rồi chỉ vào tôi. Ngay lập tức, cả người tôi cứng đờ.
Giang Lưu?
Điều ngày có nghĩa là gì? Đại công chúa vừa mới cứu tôi ra khỏi Giang phủ thì ngay sau đó lại yêu cầu tôi đứng trước mặt hắn. Cô ta định dùng tôi để uy hϊếp hắn sao?
Giang Lưu sắc mặt nặng nề, ánh mắt quét khắp người tôi, vừa chạm tới eo của tôi thì hắn dừng lại: “Ta không thích nho.”
"Giang đại nhân không thích ăn, nhưng ta lại thích. Cô nương kia, lại đây..."
Một gã mũm mĩm mỉm cười vẫy tay với tôi.
Tôi dũng cảm bước đến chỗ gã ta. Bàn tay to béo của gã lập tức nhéo eo tôi: “Trong số những nha hoàn ở đây, ngươi là người có vòng eo nhỏ nhất.”
Những vị khách khác đều cười: "Tam hoàng tử quả là có đôi mắt tinh tường!"
"Cô nương này không chỉ có vòng eo thon gọn, còn có đôi mắt rất đẹp. Tam hoàng tử nếu thích cô ấy thì có thể xin đại công chúa. Đại công chúa yêu thương nhất vẫn là Tam hoàng tử, chắc chắn sẽ ban tặng."
Tam hoàng tử cười lớn: "Vậy ta phải hỏi ý của đại tỷ xem thế nào.”
"Nào, cho ta ăn nho trước đã."
Tam hoàng tử vừa mở miệng nói thì tôi lập tức hất tay hắn ra khỏi eo: "Điện hạ, nô tì vừa đi đại tiện xong quên chưa rửa tay. Ngài có chắc là muốn ta cho ngài ăn nho không?"
14.
Không gian chợt lắng đọng. Giang Lưu mím môi rồi giả vờ cầm ly rượu lên: "Phép tắc của nha hoàn trong phủ đại công chúa càng ngày càng tệ."
Đại công chúa nhìn chằm chằm vào mặt Giang Lưu: "Giang tiên sinh nói đúng. Tam đệ, cô nương này không biết phép tắc, đệ thay ta dạy dỗ nàng ta đi.”
Tam hoàng tử cười ngạo nghễ, ánh mắt đảo qua tôi, vẻ mặt đầy thô tục: "Đại tỷ yên tâm, với thủ đoạn và sức lực dồi dào của ta, nữ nhân nào vào tay ta đều sẽ nghe lời.”
Tam hoàng tử tiến tới nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi lập tức giãy giụa trong khi những vị khách khác nhìn vào la ó: “Tam hoàng tử hình như không còn bao nhiêu sức lực, ha... ha... ha...”
Giang Lưu cúi đầu bình tĩnh uống rượu, từ đầu đến cuối đều không nhìn tôi.
Đại công chúa cũng không nhìn tôi mà chăm chú nhìn Giang Lưu, quan sát vẻ mặt của hắn.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, đại công chúa thích Giang Lưu sao?
Cô ta sắp xếp cho Lưu Văn Anh cứu tôi chỉ để hạ nhục tôi trước mặt Giang Lưu và thử kiểm tra xem tình cảm của hắn dành cho tôi như thế nào?
Tôi chợt thấy vô cùng tức giận.
Sau bao nhiêu nỗ lực, tôi lại trở thành một phần trong trò chơi của bọn họ. Một người thì muốn g.i.ế.t tôi, còn người kia cứu tôi chỉ để hại tôi.
Tôi không thể ngồi không chịu c.h.ế.t được!
"Moá nó..."
Tôi gầm lên trong sự tức giận rồi dùng hết sức lực đẩy ngã Tam hoàng tử và nhào đến đánh cùng cào gã.
Trong lúc thi triển công phu mèo cào, tôi phát hiện trên thắt lưng gã có một con dao.
Trời giúp tôi rồi!
Tôi nhanh mắt và nhanh tay rút con dao rồi kề vào cổ Tam hoàng tử: "Đứng yên đó!"
"Đồ khốn nạn!"
Tam hoàng tử muốn vặn tay tôi thì lập tức bị tôi đưa d.a.o sát vào cổ kéo một đường qua da thịt, m.á.u lập tức chảy ra. Sắc mặt của Tam hoàng tử liền tái nhợt vì sợ hãi.
Đại công chúa tức giận quát lớn: "Người đâu, c.h.ế.t hết rồi sao!"
Thị vệ hai bên nghe thấy, chuẩn bị lao vào thì tôi siết chặt con dao và cắt mạnh hơn, m.á.u chảy ra cũng nhiều hơn.
Chân của Tam hoàng tử run lẩy bẩy: “Đại tỷ, đừng đừng, bảo thị vệ đừng vào đây!”
15.
Người ta nói, cùi không sợ lở, mà đã lở rồi thì chẳng còn sợ bị mất m.ạ.n.g nữa.
Dù sao thì c.h.ế.t đi tôi sẽ lại quay về điểm xuất phát. Trải qua bao đau đớn và tuyệt vọng tôi chợt thấy mình bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tôi ấn mạnh con dao và nhìn chằm chằm vào đại công chúa: "Đưa ta đến bến tàu Tấn Giang và chuẩn bị một chiếc thuyền cho ta."
Nước sông Tấn Giang luôn chảy rất mạnh, bây giờ lại là mùa xuân, đến lúc đó tôi chỉ cần xuôi theo dòng nước, bọn họ sẽ không đuổi kịp.
Hệ thống lo lắng: [Ký chủ, nếu rời kinh thành thì làm sao cô có thể chinh phục được Giang Lưu?]
Tôi trợn mắt: [Tôi cần có thêm thời gian để nghĩ chiến lược!]
Tôi không muốn chơi, càng không thể chơi với đám người này.
Đại công chúa và cẩm y vệ đều muốn chơi tôi. Rõ ràng, tôi chỉ là con kiến, họ đạp một phát là tôi sẽ c.h.ế.t. Nếu không có kế hoạch chinh phục nào khả thi thì tôi cứ tìm một nơi để sống ẩn dật và tự do tự tại trong ba năm. Sau đó, mọi việc sẽ kết thúc.
"Cho cô ta một chiếc thuyền, nhanh cho cô ta một chiếc thuyền đi!"
Tam hoàng tử sợ đến mức suýt tè ra quần, đại công chúa đành phải xua tay, sắp xếp xe ngựa đưa tôi tới bến tàu.
Để đề phòng chuyện không hay xảy ra trên đường, tôi kề d.a.o thật chặt vào cổ Tam hoàng tử, uy hϊếp đại công chúa: "Đừng cố gây rắc rối, ta nói cho ngươi biết điều ta không sợ nhất chính là cái c.h.ế.t!"
"Chỉ cần ta cảm thấy có gì đó không ổn, ta lập tức đ.â.m c.h.ế.t Tam hoàng tử, sau đó t.ự s.á.t!"
Sắc mặt của đại công chúa vô cùng nghiêm trọng, thật sự rất muốn g.i.ế.t tôi.
Tam hoàng tử và đại công chúa đều là cùng một mẹ sinh ra. Gã là con út và được Hoàng đế sủng ái hơn cả đại công chúa. Nếu hắn ở trong phủ đại công chúa mà xảy ra chuyện gì thì vinh hoa và phú quý nửa đời sau của cô ta sẽ bị ảnh hưởng.
Đại công chúa không dám mạo hiểm nên rất phối hợp đưa tôi đến bến tàu.
Giang Lưu cưỡi ngựa đi theo tôi, hắn đang mỉm cười, dường như tâm trạng rất vui vẻ.
Tôi nhổ nước bọt vào hắn: "Ngươi rất vui khi thấy ta rơi vào cảnh khốn đốn, phải không? Ngươi thích lắm hả!"
Giang Lưu sửng sốt một lát, sau đó bật cười.
Tôi khịt mũi: "Cmn, thứ người gì mà b.i.ế.n t.h.á.i quá!"