34.
Thời gian thấm thoát trôi qua, lại một năm cuối xuân nữa, như thường lệ Lâu Quan Tông phái đệ tử xuống núi tuyển chọn đệ tử mới. Lần này đến lượt môn hạ của đạo nhân Huyền Dương, lẽ ra chỉ cần đưa một mình Tiết Thái Tảo đi là đủ, nhưng Tiết Huyền không chịu thả người nhất quyết đòi đi theo.
Tông môn sợ tên sát tinh này chết khϊếp, kể từ năm Tiết Huyền ra ngoài khiêu chiến các thanh niên xuất chúng ở khắp mọi nơi, dưới chân núi Lâu Quan Tông dường như đã trở thành một võ đài cố định.
Tiết Huyền xuống tay không nặng không nhẹ. Tiết Thái Tảo ân cần bảo ban hắn không được lấy mạng người, thế là hắn thật sự khống chế ở điểm mấu chốt là sẽ không xảy ra án mạng. Tiết Huyền không có sức kiên nhẫn với bọn chúng, những kẻ ban đầu tới khiêu chiến cuối cùng thường chỉ còn sót lại một người.
Tuy lên đài tỉ thí là dựa vào bản lĩnh của mình nhưng suy cho cùng đấy không phải trận chiến sinh tử, đánh người ta tới mức như vậy là không thể chấp nhận được. Những người này đa phần là đệ tử cốt cán của môn phái khác hoặc là tiên nhân đời thứ hai.
Tông chủ Lâu Quan Tông đã phải vác mặt đi xin lỗi không biết bao nhiêu lần, bồi thường cho người ta không biết bao nhiêu linh đơn thần dược, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, ra lệnh bắt Tiết Thái Tảo phải trông chừng hắn, tuyệt đối cấm Tiết Huyền chủ động gây chuyện —— Tuy người ta tìm tới tận nơi đúng là đành chịu nhưng chỉ nên nhẹ tay thôi, ít nhất đừng đánh vỡ thần hồn người ta chứ.
Tiết Thái Tảo tự dưng bị răn dạy, thế là khi về nàng dịu dàng đánh tiểu sư đệ một trận ra trò, bắt hắn học cách kiểm soát mức độ gây tổn thương lên “niệm” của người khác.
Từ đó trở đi, mỗi khi Tiết Huyền lên võ đài tỷ thí, chỉ cần không phải đối thủ mạnh, niệm xà của hắn sẽ luôn ở trong tay Tiết Thái Tảo. Một khi Tiết Huyền bị ý chí chiến đấu hoặc là sát ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm mất kiểm soát, Tiết Thái Tảo sẽ thẳng tay nắm phần đầu con rắn, tặng kèm một ánh mắt thiện lành cho Tiết Huyền trên võ đài.
Tiết Huyền lặng lẽ kìm sức mạnh lại, nhưng sau đó bất kể mức độ đe dọa nào hắn sử dụng để buộc đối thủ phải nhận thua đều nằm ngoài khả năng của Tiết Thái Tảo.
Với chuyện này, Tiết Thái Tảo giải thích như sau: “Suy cho cùng chàng mới là người mà ta quan tâm mà.” Tiết Huyền lập tức ngơ ra, không so đo việc nàng nắm đầu niệm xà của hắn vì người khác nữa.
Thật sự rất dễ dỗ dành.
Tuy nhiên làm vậy lại có khuyết điểm thấy rõ, vốn dĩ hai người đã dính nhau như sam, bây giờ ngay cả khi hai người tỉ thí với ai, cả hai sẽ luôn nhìn nhau không rời, thể hiện rõ tình trạng Mạnh không rời Tiêu (*).
(*) Nguyên văn 孟不离焦焦不离孟: /Mạnh bất ly Tiêu, Tiêu bất ly Mạnh/: Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh. Dùng để ví cho mối quan hệ mật thiết, không bao giờ rời xa nhau giữa hai người. “Mạnh bất ly Tiêu” hoặc là “Tiêu bất ly Mạnh” xuất phát từ “Dương Gia Tướng”. Tiêu, Mạnh là chỉ Tiêu Tán và Mạnh Lương – Là hai tướng lĩnh cấp dưới của Dương Diên Quân (Dương Lục Lang), hai người là anh em kết nghĩa, thường như hình với bóng. Sau này, người ta dùng để ví von mối quan hệ của hai người vô cùng mật thiết, tình cảm sâu đậm.
Đúng vậy, Tiết Huyền nhân danh công bằng, hắn cũng phải nhìn Tiết Thái Tảo tỷ thí với người khác.
Chỉ có điều người đó thường khá đáng thương, Tiết Thái Tảo - một cường giả trẻ tuổi hiếm có - nên người đấu với nàng luôn mang áp lực tâm lý không hề nhỏ, đã vậy còn bị một thiếu niên u ám nhìn chằm chặp. Hắn âm u và hung ác hệt như con rắn trên vai mình.
Nhưng cứ hễ sư tỷ hắn quay đầu nhìn lại, chàng trai sẽ thay đổi vẻ mặt, nở một nụ cười dịu dàng trông cực kỳ vô hại.
35.
Quá trình tuyển chọn đệ tử mới không phức tạp, việc sàng lọc thiên tư có bướm tiên là có thể hoàn thành. Đệ tử phụ trách quản lý chỉ cần mang về những hạt giống tốt là được.
Tiết Huyền đi theo cạnh Tiết Thái Tảo, chỉ cần nàng đưa tay muốn chạm vào đứa trẻ nào đó, dù là nam hay nữ đều sẽ bắt gặp cái nhìn chòng chọc chết chóc của Tiết Huyền.
Tiết Thái Tảo không thể chiều hắn chuyện này. Nàng im lặng cảnh cáo “không được ghen tuông vô tội vạ”.
Tiết Huyền mím chặt môi không nói gì, hắn không phản kháng được nên chỉ đành nhanh chân tìm những kẻ may mắn đó, hướng dẫn họ tự đi đăng ký, giảm thiểu tối đa cơ hội can thiệp của Tiết Thái Tảo.
“Đa tạ tiên trưởng.” Không ít thiếu niên cười cảm tạ hắn.
Tiết Huyền vô cảm xua xua tay, vừa ngoái lại đã thấy Tiết Thái Tảo đang nhìn hắn với ánh mắt chan chứa ý cười.
Tất cả kết thúc, hai người kề vai đứng trên boong linh thuyền, linh thuyền đang từ từ bay về Lâu Quan Tông. Gió đêm hiu hiu, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
“Những sư đệ và sư muội mới nhập môn này có lẽ cũng giống bọn chàng năm đó.” Tiết Thái Tảo tựa đầu vai hắn.
Tiết Huyền nhíu mày: “Chúng không được quấn lấy sư tỷ giống ta.”
Chỉ cho phép mình làm chứ người khác thì không. Tiết Thái Tảo bật cười.
Tiết Huyền đổi tư thế, ôm trọn lấy nàng và đặt cằm lêи đỉиɦ đầu nàng: “Sư tỷ là của ta.” Cằm hắn hơi dùng sức như đang trêu đùa: “Sau này sư tỷ không được gọi chúng là tiểu sư đệ. Sư tỷ chỉ có một tiểu sư đệ là ta, được không?”
Tiết Thái Tảo nhớ ra tên nhóc này rất ít khi gọi người khác ở trong tông, những lúc bất đắc dĩ sẽ dùng tên họ hoặc đạo hiệu, nhưng lại chỉ gọi nàng bằng hai từ sư tỷ đơn giản này. Trước nay, nàng không quá để ý, bây giờ vừa cảm động vừa dở khóc dở cười: “Biết rồi.”
Tiết Thái Tảo cứu vớt cái đầu bị chọc đau điếng của mình, ngoái đầu hỏi hắn: “Đi dạo nhân gian một vòng không?”
Hắn không nói gì, yên lặng nắm tay và lặng lẽ nhìn nàng.
Tiết Thái Tảo đành phải hôn lên cằm hắn, dỗ ngọt: “Chỉ thích một mình chàng thôi.”
Tiết Huyền thỏa mãn.
Lúc này nhân gian đang giăng đèn kết hoa, năm nào cũng vậy, người người nhà nhà chúc mừng người được chọn, chờ mong họ tu thành chính quả tạo phúc cho quê nhà, cũng chúc những người khác sẽ gặp may mắn, tốt nhất có thể kết được tiên duyên.
Tiết Thái Tảo rất quen thuộc nơi này, kéo Tiết Huyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Trong con hẻm có một quán vẽ tranh kẹo nhỏ, ông chủ ở đây có tay nghề rất tốt. Tiết Thái Tảo đưa ông ấy một hình mẫu, nhờ ông ấy vẽ cho mình. Giống tranh vẽ nhưng không phải tranh vẽ, chủ quán nhìn không hiểu, nhưng không ngăn được ông ấy tái tạo lại nó một cách hoàn hảo chỉ bằng một cú búng tay.
Tiết Huyền chưa từng ăn món này, tò mò nhìn chăm chú một lúc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Không đợi hắn hỏi, Tiết Thái Tảo đã nhanh tay nhét tranh đường vào miệng hắn: “Ăn kẹo đi này.”
Tiết Huyền nào có để ý chuyện ăn uống, hắn muốn cắn hết sạch nhưng lại không nỡ, chỉ có thể ra hiệu bằng mắt.
Hắn nhìn thì biết đây là một chuỗi chú văn.
“Sau này chàng có thể ra vào động phủ của ta.” Tai Tiết Thái Tảo đỏ ửng, né tránh ánh nhìn của hắn: “Ăn đi.”
Không biết nhà ai đốt pháo hoa tạo muôn vàn ánh sáng lấp lánh trên không trung. Ánh sáng rực rỡ chiếu vào khuôn mặt hai người.
Tiết Thái Tảo dắt tay hắn, tên ngốc này cứ ngậm mãi không chịu cắn: “Chúng ta chọn một ngày rồi kết hôn thôi.” Nàng nói.
Tiết Huyền bỗng chốc không tin vào tai mình.
“Bây giờ chàng đủ tư cách rồi.” Tiết Thái Tảo dịu dàng vén lọn tóc mai của hắn sang một bên, cắn một góc khác trên miếng tranh đường rồi nhướng mày lên nhìn hắn: “Không được khóc nữa, ăn kẹo trước đi đã. Sau này, ta sẽ mua tiếp cho chàng.”
Từ đây hai trái tim cùng hướng về nhau, tương lai tựa như mật ngọt.
Đây là năm Chiêu Tân, Tiết Thái Tảo tặng lễ vật cho Tiết Huyền. Nhiều năm trước nàng nắm lấy tay hắn, quãng đời sau này cũng sẽ không buông.
36.
Con gái mình muốn kết hôn, Tiết Thính Mặc đương nhiên phải tới đây xem.
Tiết Thính Mặc đã nghe nói về đứa con rể Tiết Huyền này từ lâu, tiếc là không phải tin đồn tốt đẹp gì nên ông thật sự rất lo lắng. Ông là một phụ thân có tư tưởng rất thoáng, luôn tôn trọng quyết định của con gái mình, giờ ông cũng chỉ tới để dằn mặt Tiết Huyền vài câu vì sợ con gái mình sẽ chịu thiệt thôi.
Nào ngờ quan sát mấy ngày, ông phát hiện ra cậu thanh niên, người bị đồn đại là giống một con thú hung dữ đến từ thế giới bên ngoài này, có thể nói là khom lưng cúi đầu khi đứng trước mặt con gái ông, còn yêu chiều nàng hơn cả phụ thân như ông nữa.
Bầy rắn vang danh bốn bể giờ lại quấn thân mình thành cái nơ con bướm để làm cho nữ chủ nhân vui. Không được nàng chú ý, chúng liền biến thành giống loài khác cho đến khi được nữ chủ nhân vuốt ve mới thôi.
Tiết Thính Mặc thấy vậy có hơi tò mò: “Ngươi nhập đạo bằng linh thú hay huyễn thuật?” Trước kia ông cho rằng hắn cũng dùng võ nhập đạo giống con gái mình.
Tiết Huyền lắc đầu kèm theo ánh mắt dịu dàng: “Con nhập đạo bằng tình.”
Hắn nhìn về phía Tiết Thải Tảo: “Không có sư tỷ, con không nhập đạo được.”
Cả cuộc đời Vô Danh không nhập đạo. Tiết Huyền vốn cũng chẳng hy vọng gì, chỉ đi khắp nơi thu thập linh đan, muốn dùng cách kéo dài tuổi thọ khác để quấn quýt bên sư tỷ, ngờ đâu lại cảm nhận được cơ hội.
Sau khi tìm được đạo của mình, tu vi của Tiết Huyền tiến bộ cực nhanh, thế là hắn lại càng danh chính ngôn thuận kề cận Tiết Thải Tảo. Tiết Thải Tảo vịn eo với tâm trạng phức tạp, xấu hổ và buồn bực mắng hắn quá tác tệ.
Có ai nhập đạo bằng cách chung tình với một người cơ chứ.
Tiết Huyền nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng Vô Tình Đạo là đạo, sao chung tình lại không phải? Huống hồ, nếu phải bàn về “sở chấp” với cuộc đời này, ngoài Tiết Thải Tảo thì còn chuyện gì hắn không nhìn ra hay không buông được chứ?
Tiết Thải Tảo không phản bác được.
Tiết Huyền quấn lấy nàng như rắn: “Sư tỷ, vậy không tốt sao? Chỉ cần tỷ không sao, đạo tâm của ta cũng sẽ không sụp đổ.”
Dù là từ đánh giá bên ngoài hay là một vài hành động của Tiết Thải Tảo, Tiết Huyền đều hiểu rõ trong tình yêu của Tiết Thải Tảo dành cho hắn còn mang theo cả sự ràng buộc. Nhưng vậy thì sao, hắn đã là tù binh của nàng từ lâu.
Hắn cúi đầu trước nàng, đồng thời cũng vô cùng may mắn vì đã bắt được nàng.
Ánh nến này sẽ không bao giờ làm tổn thương hắn được nữa, hắn đã không còn là đứa trẻ mượn ánh sáng đó, mà đã trở thành bấc đèn cháy cùng nó. Dẫu nó muốn thắp sáng hay thiêu rụi, hắn sẽ luôn nghe ngheo nàng.
Cam tâm tình nguyện dây dưa đến chết mới thôi.