Ở giới giải trí này, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ là khóa học bắt buộc, chỉ cần không xé mặt hoàn toàn, chỉ cần có tí lợi ích thôi thì kẻ thù cũng có thể bắt tay giảng hòa.
Đến tận lúc leo lên xe về khách sạn, cậu mới nhận ra đêm nay phải đi ăn.
Châu Phó an ủi cậu: “Có anh thì cậu sợ cái gì chứ, gã họ Triệu đó dù tính tình chả ra làm sao nhưng quay phim chất lượng có thể treo đánh phim tiên hiệp khác đấy, cũng phải nể mặt chứ. Tới chừng đó cậu ngồi một bên ăn là được, không cần phải xã giao.”
Lộ Thức Thanh thấy không thoát được, chỉ đành nói vâng.
Về đến khách sạn, tẩy trang xong, Châu Phó với Lộ Thức Thanh cùng nhau lên tầng 15 thay sang bộ quần áo dày.
Vừa vào thang máy, một bóng người vội vã đi tới.
Châu Phó giơ tay ấn thang máy, đợi người đấy vào.
Lộ Thức Thanh không muốn đi ăn với người lạ tí nào, lơ đễnh đứng ở góc thang máy mọc nấm, trong lúc mơ màng thì ngửi được hương nước hoa quen thuộc.
Cậu ngờ vực ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng lúc Dung Tự bước vào thang máy.
Lộ Thức Thanh: “?”
Dung Tự cũng vừa tẩy trang xong trở về, thấy Lộ Thức Thanh cau mày thì thân quen chào hỏi: “Lộ lão sư, lại gặp nhau rồi.”
Cả người Lộ Thức Thanh căng cứng lên chỉ trong nháy mắt, cậu len lén chen qua đứng phía sau Châu Phó.
Châu Phó thầm trợn trắng.
Ảnh nền di động, poster ở nhà đều là Dung Tự, đu idol như điên như dại, giờ thấy người thật lại rén như con chim cút thế này.
Châu Phó chỉ đành chuyện trò thay Lộ Thức Thanh: “Dung lão sư cũng ở tầng 15 à?”
Dung Tự tựa vào thang máy, không mấy đứng đắn nhìn Lộ Thức Thanh đang nỗ lực rúc vào phía sau người Châu Phó, hắn làm bộ khó hiểu: “Không phải hôm qua anh Châu còn đưa tôi hộp y tế à?”
Châu Phó nghi ngờ nhìn hắn.
Mình đưa cái...
Lộ Thức Thanh chọt Châu Phó một cái.
Châu Phó bừng tỉnh ngay và luôn.
"Ha ha ha xem tôi hay quên chưa nè.” Châu Phó cười ha ha, thấy Dung Tự dễ nói chuyện, đúng lúc có thể tranh thủ cơ hội giáp mặt nói rõ hiểu lầm lần trước.
“Hot search mấy hôm trước gây thêm phiền hà cho Dung lão sư rồi, blogger đó ưa cắt câu lấy chữ, trước đó lúc nào Thức Thanh cũng ồn ào nói thích phim của ngài, còn bao rạp “Sau tiết lập đông” nhiều lần nữa, kịch bản cũng thuộc làu.”
Châu Phó miêu tả thế giống như đang khách sáo giảng hòa.
Dung Tự đã nghe quen mấy lời khen tặng ấy từ lâu, cũng rất nể mặt mà mỉm cười.
Châu Phó nghĩ thầm, phải giúp hình tượng của Lộ Thức Thanh trong mắt Dung Tự đẹp hơn tí nữa, cũng dễ cho cậu theo đuổi thần tượng: “Thức Thanh thích poster mừng 3 tỉ phòng vé “Sau tiết lập đông” của Dung lão sư lắm, còn...”
Tim Lộ Thức Thanh thầm nện thịch một tiếng!
Poster mừng 3 tỉ phòng vé?
Còn không phải ảnh nền màn hình khóa di động của cậu sao?
Trước đó quê hết một cục rồi, tai Lộ Thức Thanh đỏ bừng luôn, cậu sốt ruột chọt Châu Phó, làm khẩu hình miệng với anh ta.
“Anh, ấy, biết.”
Đừng có nói nữa!
Mất mặt một lần thôi đủ rồi nha, chừa cho bé chút sĩ diện giùm cái nha.
Châu Phó ngạc nhiên: “Sao Dung lão sư biết vụ poster treo trong phòng khách?”
Lộ Thức Thanh: “...
Dung Tự: “...”
Hỏi han ân cần thì kiểu gì cũng thêm mắm dặm muối.
Lộ Thức Thanh hoàn toàn không biết phải thu dọn tàn cuộc thế nào, đầu óc trống rỗng, tuyệt không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Dung Tự.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà như đã qua mấy thế kỷ, đến khi bối rối về tới phòng, Lộ Thức Thanh mới hoàn hồn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt về phòng nhào lên giường, hận không thể đâm đầu vào gối chết quách cho xong.
A a a!
Tận thế hãy tới đi!
Năn nỉ luôn đó!
Châu Phó biết cậu da mặt mỏng, hiếm được một lần thấy chột dạ nên rót ly nước, khẽ đi vào phòng.
“Thức Thanh ơi.”
Lộ Thức Thanh còn đang lăn lộn trên giường, bộ này mà không lộn mười mấy vòng là không thể nào bình ổn tâm trạng lại được.
“Khụ.” Châu Phó bật đèn, làm ra vẻ bình tĩnh, “Xóa bỏ hiểu lầm là việc tốt mà... Đừng lăn nữa, không chóng mặt hả?”
Lộ Thức Thanh rồi bù tóc tai, cậu chơi xấu ngẩng đầu lên khỏi gối, hốc mắt đỏ hoe mà nhìn anh ta. Một người lạnh lùng hiếm khi lộ ra tư thế yếu đuối như vậy, có thể gọi là sát thủ.
Châu Phó đã quen nhìn mỹ nhan của giới giải trí thế mà cũng có chút không đỡ nổi: “Đừng giận nữa, lần sau anh cứu vãn lại cho cậu.”
Cái Lộ Thức Thanh để ý không phải là mất mặt, cậu nghẹn cả ngày trời mới lí nhí: “Anh nói với Dung Tự phòng khách nhà em dán poster của người ta còn không đồng nghĩa với việc nói cho anh ta hay em là fan tư sinh của người ta à?"
Châu Phó không hiểu mạch não của cậu: “Thì sao?”
Trông Lộ Thức Thanh có vẻ khổ sở, cứ nằm tua rua của chiếc gối, rầu rĩ không vui: “Anh ta ghét nhất là fan tư sinh đó, có thể anh ta sẽ cảm thấy trước đó là em cố ý tiếp cận đấy.”