Đừng Học Thói Xấu

Chương 21 :

Cảnh ngoài trời quả thật phải xem sắc mặt ông trời, trời chiều 3 4 giờ ánh nắng không gắt cũng không lạnh, nghiêng nghiêng rơi lên người Lộ Thức Thanh, đôi mắt lưu ly nhạt màu như sáng lên trong veo, như thêm vào bộ lọc vậy.

Hệt như quảng cáo nước hoa “Burn”.

Lộ Thức Thanh như nhìn xuyên qua màn hình giám sát quay phim, nhìn vào mắt Dung Tự. Chẳng còn vẻ sợ hãi và bất an của con thú nhỏ hốt hoảng, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, đẹp đến độ khiến người ta bất giác ngừng cả việc hít thở.

Dung Tự không rời mắt được, hầu kết trượt lên xuống vài lần, hai ngón tay nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn đuôi bên tay phải.

Nhẫn đuôi: Nhẫn đeo ở ngón út, thường tượng trưng cho sự độc lập, độc thân, cô đơn, quên đi quá khứ.

... Mu bàn tay nóng rực, hệt như bị thứ gì đấy làm bỏng.

Chúc mừng nha, poster tung ra hai cục quê liên tiếp!

Cảnh phim đã kết thúc, kế nữa hẳn là quay đặc tả các góc độ khác nhau song đạo diễn Triệu vẫn lần lữa chưa kêu ngừng.

Tận đến khi phó đạo diễn trộm nhắc nhở, đạo diễn Triệu mới giật mình tỉnh lại, ho khan một tiếng, bảo “qua”.

Giang Vọng Chi bừng tỉnh ngay lập tức.

Bộ phim này có đến mấy nam phụ yêu thầm nữ chính mà không được đáp đền, nam phụ đối diễn với Giang Vọng Chi lần lượt đóng máy, đến cả nam chính diễn với cô nhiều nhất cũng không cho cô cái cảm giác kỳ quái đó.

Rõ ràng chỉ là một cảnh quay, thế mà Giang Vọng Chi đã bị chàng trai này dụ mất rồi.

Giang Vọng Chi không muốn dời mắt khỏi gương mặt của Lộ Thức Thanh, đồng thời cũng đã giác ngộ triệt để.

Cái cảm giác tim đập thình thịch này, chính là sức mạnh nhan cẩu đã thức tỉnh!

Lộ Thức Thanh thoát diễn có hơi chậm, cậu ngơ ngác quỳ đấy ôm bàn tay Giang Vọng Chi hồi lâu mới từ từ xòe bàn tay ra, cỗ tà tính riêng biệt trong cảnh phim cũng thu liễm từng chút một.

Thấy cậu ngồi đó phát ngốc, Giang Vọng Chi chợt có ảo giác đóa hoa trên núi cao ngoan ơi là ngoan.

Ban đầu đạo diễn Triệu còn không phục Châu Phó lấy tin hắc của nam phụ ra uy hϊếp mình, hẹp hòi nghĩ bụng, để Lộ Thức Thanh chịu khổ cho nhiều vào.

Nhưng cảnh này quay xong, ông ta đã vứt ngay chút oán giận ấy ra sau gáy, sửa ngay thái độ hếch mũi lên trời coi khinh người ta, mặt mày hớn hở, kích động đến chân cũng không vắt chéo nữa.

Mặc dù vai diễn kiếm linh này đất diễn không nhiều, nhưng đối với đạo diễn Triệu chuyên nghề vạch lá tìm sâu mà nói, chọn vai thôi đã làm khó ông suốt nửa năm ròng.

Không muốn cảnh miếng phân chuột phá hỏng cả nồi cháo, có một khoảng thời gian ông ta từng nghĩ, hay là cắt phăng nhân vật này đi cho rồi.

Chính vì vậy, khi Truyền thông Tinh Trần muốn nhét người vào, ông ta mới rối rắm như thế, thậm chí già rồi còn làm ra cái chuyện gây khó dễ người ta thiếu đạo đức tới vậy.

Đạo diễn Triệu lưu luyến không dứt mắt khỏi màn hình giám sát quay phim được, xem đi xem lại mấy lượt, nụ cười sắp không giấu được nữa. Ông ta cố gắng duy trì vẻ trấn định, lại ho khan mấy tiếng nữa, mất tự nhiên quay sang nói với Dung Tự vẫn luôn không nói tiếng nào suốt từ nãy tới giờ.

“Diễn xuất khiến chú kinh ngạc tới vậy, lần gần nhất vẫn là “Đỗ Phương Khê” cách đây đã nhiều năm của cậu. Hồi ấy chú đã nghĩ chắc chắn cậu sẽ có tiền đồ vô lượng... ờm, Dung Tự, Dung Tự?”

Dung Tự hoàn hồn lại: “Gì ạ?”

“Chú nói Lộ Thức Thanh đấy.” Đạo diễn Triệu, “Cậu sao vậy?”

Lúc vừa bắt đầu quay, Dung Tự đã cầm ly định uống nước, cảnh đã quay xong cả rồi mà hắn chẳng nhấp lấy một ngụm.

Dung Tự “à” một tiếng, vờ như không chuyện gì mà nhìn đi chỗ khác: “Không có gì.”

Tin nhắn trên wechat vang lên liên tục, Dung Tự khóa màn hình, muốn xem cảnh quay nữa cũng không có cách, hắn chỉ đành đứng dậy: “Cháu phải đi rồi, hôm khác mời chú ăn cơm nhé."

Đạo diễn Triệu đắm chìm trong niềm vui đào ra được báu vật, tùy ý gật đầu.

Chỉ là ông ta như nghĩ tới gì đó bèn gọi Dung Tự lại, hỏi dò:

“Cậu với Lộ Thức Thanh... có phải quan hệ cũng không tệ nhỉ?”

Kĩ thuật diễn của Lộ Thức Thanh khiến đạo diễn Triệu kinh ngạc vô cùng, người hồi đó sao cũng không vừa mắt giờ càng nhìn lại càng thấy ưng, cứ như đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc vậy, cũng dần tỉnh táo lại.

Dung Tự quay phim ở phim trường mấy tháng cũng có tới tìm mình lần nào đâu, sao giờ lại chủ động tìm tới cửa nói chuyện phiếm kia chứ?

Tám phần là vì Lộ Thức Thanh.

Dung Tự nghiêng đầu nhìn Lộ Thức Thanh đang đứng ngẩn người dưới ánh nắng.

Sau khi Lộ Thức Thanh vào trạng thái diễn, trong một chốc không thoát ra được. Nhân viên công tác vây quanh cậu, chỉnh lại quần áo và lớp hóa trang, chuẩn bị cho cảnh quay đặc tả. Cậu đứng giữa ánh nắng, mái tóc đen nhuốm màu tà dương ánh lên sắc cam ấm áp, cậu nghiêng đầu, xuyên qua đám đông nhìn về phía Dung Tự.