Đừng Học Thói Xấu

Chương 10 :

Dưới ánh đèn hành lang, ánh mắt dưới cặp kính không gọng của Dung Tự phản chiếu ánh sáng ấm áp rực rỡ, bởi vì động tác ngả người tới của hắn, mùi nước hoa quyến rũ ấy như muốn phủ kín cả người Lộ Thức Thanh.

Lộ lão sư mịt mờ nhìn hắn, tạm thời chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói này, chỉ thấy Dung Tự... hình như gần mình quá.

Dung Tự thấy mang tai cậu ngày một đỏ, trông như ấm trà bốc khói ùng ục thì chậm rãi nở nụ cười.

“Không có, tôi không thấy gì cả.”

Lộ Thức Thanh yên tâm hẳn.

Vậy thì tốt....

Không đúng, khoan đã?!

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Tự: Em hỏi tôi có thấy poster mừng doanh thu phòng vé 3 tỉ đẹp trai chết người của tôi không á, không có, tôi không thấy, yên tâm đi.

Lộ Thức Thanh:?

***

Ăn dưa: Hóng chuyện

Bổ dưa: Khui/ bóc phốt

Chủ dưa: Người tung tin

Hội hậu viện: Tương tự fanpage, đại diện cho cộng đồng fan, hiện tại, hhv của minh tinh nào sẽ do minh tinh đầy “bảo lãnh”.

Xé: Công kích, chiến nhau (fan war), đòi hỏi, ý kiến, mắng mỏ (với phòng làm việc hoặc tổ chức nào đó), trở mặt, bất hòa, công kích đối phương.

Tuyến 18: diễn viên nugu, không có tiếng.

Vai diễn tuyến/ phiên 18/21/n: Vai siêu phụ.

Siêu thoại: Tương tự group fb, đăng nội dung tương ứng, ví dụ siêu thoại của Dung Tự chỉ nhắc đến Dung Tự.

E nhân ăn miếng i nhân bổ sung năng lượng cái coi!

(I nhân: Người hướng nội. E nhân: Người hướng ngoại)

Châu Phó tìm một vòng trong phòng nghỉ trống trải cũng chẳng thấy ai.

Đang định gọi điện thoại thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy rầm, một bóng người chui “vèo” như tên lửa.

Châu Phó khó hiểu: “Thức Thanh, cậu đi đâu đó?”

Suýt nữa Lộ Thức Thanh đã nổ tung, mặt nóng rần, con ngươi run kịch liệt, mắt to trừng mắt nhỏ với Châu Phó hòng diễn đạt sự sụp đổ của bản thân: “Em... Em, anh ta... anh ta... hức!”

Châu Phó: “?”

Châu Phó không hiểu mô tê gì.

Anh ta chưa bao giờ thấy...

Châu Phó ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng tìm được từ ngữ diễn tả chính xác tình trạng bây giờ của Lộ Thức Thanh.

Chưa bao giờ thấy Lộ Thức Thanh “lộn xộn rối ren” như lúc này.

Cũng không biết chui ra từ chỗ nào nữa.

Lộ Thức Thanh nghẹn khuất hồi lâu, cuối cùng ủ rũ cúi đầu, tự mình buông bỏ.

“Bỏ đi, không có gì.”

Châu Phó: “...”

Làm gì có ai nói một nửa thì im thế cơ chứ?

Châu Phó ở tới tận lúc Lộ Thức Thanh bị phó đạo diễn gọi đi hóa trang cũng không hỏi được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, có đến tám phần là gặp phải người nào đấy chủ động chào hỏi mới làm cậu sợ tới vậy.

Thời gian gấp rút, chuyên viên hóa trang không nói gì đã bắt đầu công việc.

Châu Phó đương định sang chiếc sô pha bên cạnh ngồi giây lát thì tay áo bị một bàn tay khớp xương rõ ràng giữ lại.

Trông Lộ Thức Thanh cứ như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng sau cùng, sống chết nắm chặt không dám buông. Song ánh mắt khi ngửa đầu lên nhìn Châu Phó lại mang vẻ lạnh lùng.

Cơ mà Châu Phó nhìn ra được trong đôi mắt đó là hoảng sợ và cầu xin.

Lộ Thức Thanh: “Anh anh anh... anh đi đâu vậy?”

Giọng nói cũng run theo.

Khóe miệng Châu Phó co rút: “Báo cáo thiếu gia, em sang kia ngồi một lát.”

Lộ Thức Thanh hơi nới lỏng móng vuốt nhưng rất nhanh đã túm chặt lại.

Châu Phó trợn trắng mắt, anh chỉ còn cách giơ chân ra khều cái ghế bên cạnh sang, đặt mông ngồi xuống: “Anh ngồi đây là được rồi chứ gì?”

Lộ Thức Thanh lén thở phào, cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn thả tay ra.

Chuyên viên hóa trang nhanh chóng vào việc.

Lộ Thức Thanh có chút đờ đẫn, hai mắt thất thần, đơ mặt ngồi đấy mặc cho chuyên viên hóa trang mò mẫm gương mặt mình, trong đầu toàn là cảnh tượng mình hốt hoảng bỏ chạy trước mặt Dung Tự khi nãy.

Mất mặt quá.

Quê con sông quê.

Hay thôi giải nghệ đi ha.

Dù sao cũng gặp người thật rồi, sau này cứ ngoan ngoãn lên mạng theo đuổi idol là được.

Sống không còn gì luyến tiếc, càng nghĩ càng thấy có thể lắm.

Thế là nhân lúc chuyên viên hóa trang đang sửa sang đầu tóc, cậu vội chộp điện thoại, vừa mở máy là lại bị màn hình khóa làm tổn thương.

Lộ Thức Thanh lặng lẽ nuốt ngụm máu, mở wechat ra.

[Cyan: Anh Châu.]

Châu Phó ngồi cách đó hai bước chân ngẩng đầu lên, trong mắt viết toàn là “tên nhãi này cậu lại làm khùng làm điên gì đó?”.

[Cyan: Anh Châu, em muốn lui giới.]

[Châu Phó: ...]

Châu Phó hít thật sâu, thật sâu, anh duy trì sự giáo dưỡng và nụ cười mỉm của người đại diện hàng đầu, nhẹ nhàng gõ mấy chữ.

[AAA Châu sư Phó: Giới nào?]

Lộ Thức Thanh tiêu sái đáp: [Giới giải trí.]

[AAA Châu sư Phó: Đứa trẻ ngốc này, con nói cái gì vậy, con vào giới giải trí từ khi nào chứ?]

Lộ Thức Thanh: “???”

Chỉ quay có cái quảng cáo chụp có tấm poster thôi, còn cách giới giải trí 800 dặm lận bé ơi.

[AAA Châu sư Phó: Phim bạo khoản như “Cửu Trùng truyện” có thể gặp không thể cầu, đạo diễn kia tính ngang ngạnh, xưa giờ nhìn không vừa mắt mấy bình hoa mang tiền vào đoàn làm phim nhưng cứ phải cho con vào. Con có biết để nhét con vào đoàn làm phim “Cửu Trùng truyện” này, Tiểu Tạ tổng phải mạ bao nhiêu vàng đầu tư không?”