Chương 44
Thùng nước trong Hầu phủ cũng không nhiều, chỉ có trong viện của Hầu phu nhân, lão phu nhân cùng với Nạp Lan Khang, Nạp Lan Vân Nhược, Vân Yên là có thùng nước, ngày thường không dùng đến, chỉ là chuẩn bị cho những lúc cần đến, cho nên, manh mối này, sẽ rất nhanh tìm được hiện trường sự việc.
Nạp Lan Khang không biết đang nghĩ cái gì, quay đầu nhìn về phía Hầu phu nhân Thẩm Tố Thu.
Thẩm Tố Thu cảm nhận được ánh mắt của ông ta liền bình tĩnh nhìn ông ta một cái, trong đôi mắt hiện lên sự oan ức và không biết gì, Nạp Lan Khang hừ lạnh một tiếng và không nói lời nào.
Không bao lâu, thị vệ tổng quản Lý Hạ được lão phu nhân phái đi liền mang theo một đội người quay về.
"Lý thị vệ, thế nào rồi? Các ngươi có tìm thấy không?”
Lão phu nhân nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi mở miệng hỏi.
"Dạ bẩm lão phu nhân, có." Thị vệ cúi đầu cung kính đáp một tiếng, sau đó định nói gì đó rồi lại thôi.
"Ngươi đã tìm thấy gì? Mau nói đi.” Lão phu nhân nhìn Lý Hạ, ra lệnh nói.
"Lão phu nhân, chúng tôi tìm thấy cái này xung quanh bình nước trong viện đại công tử."
Lý Hạ nói rồi mở bàn tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay hắn đặt một viên đông châu sáng lấp lánh.
"Cái gì? Cái này được tìm thấy trong viện của công tử?”
Lão phu nhân nhìn đông châu bình thường trên đôi giày, rồi đột nhiên giận dữ nói: "Nói nhảm, đại công tử ra bên ngoài học đã hai năm, đến nay vẫn chưa về, làm sao có thể phát hiện ra thứ này ở trong viện của nó?”
"Lão phu nhân, vật này chính xác là phát hiện trong viện của đại công tử, hơn nữa xung quanh thùng nước có dấu vết đánh nhau."
Lý Hạ thấy lão phu nhân tức giận, kiên trì nói cho bà ấy biết phát hiện của mình.
"Tổ mẫu, hay là chúng ta đi đến viện của đại ca ca xem một chút, đông châu này chắc là trên giày Ngô chưởng quỹ, người xem, so với đông châu trên đôi giày này rất giống nhau."
Nạp Lan Vân Khê cầm lấy một đôi giày còn nguyên vẹn khác của Ngô chưởng quỹ rơi xuống bên hồ rồi so sánh.
"Đi, hôm nay nhất định phải điều tra rõ chân tướng sự việc."
Lão phu nhân nhìn rất tức giận, dẫn đầu đi về phía trong viện Nạp Lan Vân Trần.
Nạp Lan Khang nhìn Nạp Lan Vân Khê một cái, trong lòng liền trách nàng nhiều chuyện, nhưng lúc trước hắn phán đoán sai lầm, Ngô chưởng quỹ nếu không phải tự sát, số bạc kia sẽ không phải là ông ta tham ô, giờ phút này ông ta cũng muốn biết số bạc trên sổ sách kia rốt cuộc đi đâu, cho nên cũng không nói một lời đi theo lão phu nhân, một đám người đến viện đại công tử.
Sau khi Nạp Lan Vân Trần đi du học bên ngoài, viện của hắn ta bình thường đóng cửa, chỉ có mấy hạ nhân thường xuyên quét dọn, mà giờ phút này mọi người tiến vào, điều đầu tiên nhìn thấy chính là rất nhiều dấu chân lộn xộn và những chiếc ghế bị đổ xuống vì có tranh chấp ở đây, xung quanh thùng nước lúc này còn có vết nước chưa khô, bắn tung tóe trên mặt đất, tạo thành những vũng bùn nhỏ.
Xem ra, nơi này chính xác là hiện trường đầu tiên Ngô chưởng quỹ tử vong.
Nạp Lan Vân Khê lướt qua mọi người đi về phía thùng nước, lại bắt đầu cẩn thận điều tra, hung thủ xem ra cũng rất vội vàng, hiện trường lưu lại không ít dấu vết còn chưa kịp dọn dẹp, đương nhiên, người bình thường nhìn không ra.
"Tổ mẫu, Vân Khê tìm được hai thứ, người xem." Nạp Lan Vân Khê nói xong, lấy ra mấy sợi tóc và một miếng vải vụn.
"Cái gì đây?" Lão phu nhân tò mò hỏi.
"Tổ mẫu, mái tóc đen đen này sáng bóng có độ đàn hồi, cấu trúc chặt chẽ, tóc thô cứng, được chăm sóc rất tốt trong thời gian dài, cái này không phù hợp với mái tóc dài màu trắng của Ngô chưởng quỹ, hơn nữa có thể kết luận, đây là tóc nam."
"Nói như vậy Ngô chưởng quỹ bị một người đàn ông gϊếŧ chết?" Lão phu nhân bỗng nhiên hiểu ra và hỏi.
"Vâng, nhất định là nam giới, tóc phụ nữ cho dù chăm sóc tốt, cũng sẽ mềm mại một chút, độ đàn hồi cũng kém một chút, cho nên, sẽ không phải là phụ nữ."
Nạp Lan Vân Khê ngoài miệng phân tích những nội dung này, trong lòng nhanh chóng nghĩ đến hung thủ gϊếŧ chết Ngô chưởng quỹ, như vậy xem ra, hung thủ nhất định không phải Hầu phu nhân, chẳng lẽ là bà ta phái người gϊếŧ chết? Nàng âm thầm lắc đầu.
Thị vệ Lý Hạ thấy Nạp Lan Vân Khê tinh tế như vậy, lúc hắn mới ở hiện trường xem chưa chú ý tới những thứ này, không nghĩ tới nàng chỉ dựa vào mấy sợi tóc là có thể nói ra nhiều thứ như vậy, nghe còn rất có lý, trong lòng liền có chút thán phục.
"Còn có dấu vết hiện trường này, vô cùng lộn xộn, những cái bàn ghế này đều bị hư hỏng, có những vũng bùn nhỏ, chứng tỏ lúc ấy Ngô chưởng quỹ và hung thủ đã chiến đấu kịch liệt, cho nên, giữa bọn họ hẳn là rất xa lạ, người gϊếŧ ông ta nhất định không phải người quen biết."
Nạp Lan Vân Khê nói xong, lão phu nhân gật đầu, không đợi bà ấy mở miệng hỏi, nàng tiếp tục nói: "Điểm cuối cùng, chính là miếng vải vụn này, vải này thoạt nhìn không giống vải bình thường, cái này mời tổ mẫu nhìn qua, xem đây là vải gì?”
Nàng nói rồi đem miếng vải vụn bóng loáng mềm mại trên tay trải ra trong lòng bàn tay để cho đám người Lão phu nhân và Nạp Lan Khang quan sát, đồng thời trong đầu nàng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không lại không nhớ rõ.
"Tố Thu, con đến xem miếng vải này là vật liệu gì?"
Lão phu nhân nhìn một lúc lâu rồi nhíu mày, quay đầu hỏi Thẩm Tố Thu.
Thẩm Tố Thu nghe vậy đi tới cầm lấy miếng vải trong tay Nạp Lan Vân Khê lật xem một lúc, mới kinh ngạc nói: "Lão phu nhân, đây là vân thổ cẩm nổi danh nhất Tô Hàng, mỗi năm số lượng chỉ vài chục miếng, giá cả cực cao, một miếng vải giá cao tới ngàn vàng, là tấm lụa tốt nhất dành riêng cho vương công quý tộc trong kinh thành và phú thương chế y.”
"Hừ, vậy trong phủ chúng ta sao lại xuất hiện tấm lụa như vậy? Xưởng của chúng ta đâu sản xuất loại tơ lụa này.”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Thẩm Tố Thu quát hỏi.
"Lão phu nhân, tức phụ cũng không biết." Thẩm Tố Thu vẻ mặt oan ức, nước mắt chảy từng giọt nhỏ và nói.
"Chỉ là dựa vào hai thứ như vậy, chúng ta không thể xác định được hung thủ."
Lão phu nhân dường như trong lòng đã có đối tượng hoài nghi, nhưng lúc mở miệng lại là một giọng điệu chắc chắn.
"Tổ mẫu, để thị vệ đổ nước trong thùng ra, có lẽ còn có manh mối khác."
Nạp Lan Vân Khê không biết trong lòng lão phu nhân hoài nghi là ai, nàng chỉ cảm thấy miếng vải đó quen thuộc, nhưng trong lúc này lại không nhớ ra.
"Ừ." Lão phu nhân lúc này hoàn toàn tín nhiệm Nạp Lan Vân Khê, gật đầu với Lý Hạ.
Nước trong thùng nước từ từ đổ ra, trong chốc lát liền đổ xong, nước tràn qua mặt đất, sau khi thấm vào bùn đất, dưới ánh mặt trời một miếng ngọc bội tinh xảo lóe lên, nằm trong bùn lầy.
"Tìm được rồi." Nạp Lan Vân Khê vui mừng kêu lên một tiếng, mặc kệ ngọc bội dính đầy bùn đất, một tay nắm lấy rồi đi về phía lão phu nhân.