Vương Phi Pháp Y

Chương 37

“Không, hắn vốn dĩ đã có ý định hủy hôn với nha đầu đó, bởi vì trước đó hắn vì lời nói của Vân Ni Sư thái mà nghi ngờ Nạp Lan Vân Nhược là Phượng Tinh, chỉ có điều bổn Quốc Sư thêm chắc chắn tâm tư của hắn mà thôi.”

“Không ngờ rằng dã tâm của Lư Lăng Vương lớn như thế, lại có thể muốn cùng Thái tử phân tranh cao thấp?”

Thanh Tuyền cũng cảm thán một tiếng, xem ra Yến Linh suy đoán không sai, nếu như Phượng Tinh thật sự ở Phủ An Bình Hầu, vậy người đó xứng đáng hẳn là Nạp Lan Vân Nhược.

“Nếu như Từ An Hoàng hậu còn sống, hắn chính là Thái tử đường đường chính chính, bởi vì Từ An Hoàng hậu qua đời đột ngột, hắn mới mất đi uy quyền, hắn làm sao có thể cam tâm? Tranh đấu ngôi vua là đương nhiên.”

“Chỉ là đương thời Thái tử nhân từ khoan dung, nếu như kế vị, nhất định là minh quân, hắn cần gì phải mưu đồ vị trí không thuộc về hắn?”

Thanh Tuyền nhớ tới Thái tử Yến Hành, miệng đầy tán thưởng.

“Hắn cách vị trí đó rất gần, làm sao có thể không có ý nghĩ như vậy? Điều này rất là bình thường.”

Dung Ngọc thở phào nhẹ nhõm, Yến Linh đã đến cầu hôn với Nạp Lan Vân Nhược rồi, e rằng mọi người ở Phủ An Bình Hầu cũng không có ai gây phiền phức cho nàng ta nữa.

Dừng một chút, hắn ta lại nói: “À đúng rồi, gần đây việc làm ăn của Phủ An Bình Hầu thế nào?”

“Tiến độ ổn định, cũng không tệ.” Thanh Tuyền nghĩ một lúc đáp.

“Ừm, bước tiếp theo có lẽ nha đầu đó muốn chiếm đoạt quyền Chưởng gia và việc làm ăn của Hầu phủ, bảo Lưu Thương trở về, ngáng chân việc làm ăn của Phủ An Bình Hầu, để cho nha đầu đó thuận lợi giành lấy quyền Chưởng gia và việc làm ăn, nhớ kỹ, động tĩnh không cần quá lớn, quá lớn thì đến lúc đó nếu như nha đầu kia cũng áp chế không nổi thì xảo quyệt thành vụng vệ.”

Một hồi sau Dung Ngọc quay đầu dặn dò Thanh Tuyền.

Việc tranh đấu của người khác hắn ta không muốn quản, dù sao Quốc Sư nắm giữ thực lực của hắn ta còn chưa tỏ thái độ ủng hộ ai, bọn họ cho dù đấu đến ngươi chết ta sống cũng là vô ích, cuối cùng Hoàng đế vẫn phải trưng cầu ý kiến của hắn ta, bây giờ hắn ta muốn quan tâm muốn thăm dò chính là Nạp Lan Vân Khê.

“Phải, Thanh Tuyền có chuyện không rõ.”

Thanh Tuyền đáp một tiếng, không nhịn nổi lên tiếng hỏi.

“Ngươi không hiểu ta vì sao muốn giúp nàng?”

Dung Ngọc hiểu rõ tâm tư của Thanh Tuyền, chậm rãi hỏi.

“Đúng vậy, bởi vì từ trước tới này Quốc Sư không quan tâm chuyện của người khác.”

“Sau này, ngươi sẽ hiểu.” Dung Ngọc khẽ lên tiếng, mắt hướng về chân trời, bộ dạng suy nghĩ xa vời.

“Vâng, Thanh Tuyền đã vượt quá giới hạn.” Thanh Tuyền vội vàng thu lại trạng thái, mở miệng nói.

“Đi sắp xếp đi.” Thật lâu sau, Dung Ngọc bình ổn tâm trạng phân phó hắn ta.

“Rõ.”

Nạp Lan Vân Khê lại có chuyện tâm sự không giấu được vô cùng vui mừng, ban đầu nàng còn lo lắng ở đây không làm ra được bộ dụng cụ phẫu thuật mà nàng muốn, không ngờ rằng trí tuệ của người cổ đại không hề kém hơn so với người hiện đại, chỉ có kém ở chỗ lực lượng sản xuất và khoa học kĩ thuật còn lạc hậu mà thôi, nghĩ đến nếu như mình ở đây phát huy rộng lớn phẫu thuật ngoại khoa, nhất định sẽ là một cột mốc quan trọng trong giới y học.

Tuy nhiên, nàng lại không thể để lộ ra kỹ thuật cao siêu này được, điều này không phù hợp với thời đại, hơn nữa dựa theo sự phát triển y học ở đây, quá là gây sốc, cho nên không đến lúc vạn bất đắc dĩ, nàng không nghĩ dựa vào nghề này kiếm cơm ở đây, mà bước tiếp theo nàng muốn tìm kiếm Chưởng gia quyền và việc làm ăn của Phủ An Bình Hầu.

Những ngày này nàng cũng nghĩ thông suốt rồi, tuy rằng không biết hệ thống là thứ gì, nhưng thẻ tiên tri thấp của nó lại cứu mạng mình, nếu như nàng không ngừng kiếm tiền để đáp ứng các điều kiện của nó, thế nào cũng có các khen thưởng khác, sẽ có một ngày, nàng sẽ làm cho rõ thứ đồ đó.

Vì thế, nàng ở tại Phủ An Bình Hầu không chỉ muốn đề phòng ba mẹ con Hầu phu nhân, còn muốn ôm lấy việc làm ăn của Hầu phủ, Hầu phủ nợ nàng và cái chết của Nạp Lan Vân Phi cùng với mẫu thân nàng cũng nên hoàn trả rồi.

Vừa về đến Phủ, thì có quản gia canh giữ ở cửa chờ nàng, thấy nàng trở về nghênh đón, cẩn thận nói: “Tam tiểu thư, lão phu nhân và lão gia mời người đến tiền sảnh.”

“Mời ta đến tiền sảnh làm gì?” Nạp Lan Vân Khê cau mày, hơi buồn bực hỏi.

Hôm nay là ngày Lư Lăng Vương cầu hôn với Nạp Lan Vân Nhược, gọi nàng đến làm bia đỡ đạn sao?

“Nô tài không biết, là lão phu nhân và lão gia bảo nô tài mới đến mời người ạ.”

Sau khi trở về từ chùa Bạch Vân, hạ nhân trong phủ đối với nàng vừa kính sợ vừa cung kính, Nạp Lan Vân Khê biết vì không chỉ có y thuật của mình còn có Dung Ngọc giúp đỡ mới làm cho các nàng ta sinh ra cảm xúc như vậy, nhưng hoàn toàn không phải từ trong đáy lòng cung kính nàng.

“Vậy đi thôi.” Tuy rằng Nạp Lan Vân Khê không mong muốn gặp lại Yến Linh, nhưng lại không thể làm trái mệnh lệnh của lão phu nhân và Nạp Lan Khang, đành phải xoay người đi về phía tiền sảnh Phủ An Bình Hầu tiếp khách.

Lúc này tiền sảnh trong phủ, chỉ có mấy người lão phu nhân, Nạp Lan Khang, Hầu phu nhân và Nạp Lan Vân Nhược, Lư Lăng Vương đã âm thầm thông qua Nạp Lan Khang từ lâu, vì vậy hôm nay hắn đến chỉ là hình thức mà thôi.

“Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, đại tỷ.”

Nạp Lan Vân Khê đến tiền sảnh thì Yến Linh không có ở trong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng thực sự không muốn gặp mặt hắn, cũng không biết vì lí do gì, nàng nhìn thấy người đó trong lòng cảm thấy chán ngán.

“Vân Khê, con đến rồi, ngồi xuống đã.”

Lão phu nhân thấy Nạp Lan Vân Khê đến, sắc mặt có chút khó coi kêu nàng ngồi xuống.

“Vâng.” Nạp Lan Vân Khê đáp lại một tiếng, ngồi xuống dưới Nạp Lan Vân Nhược.

“Vân Khê, hôm nay, Lư Lăng Vương điện hạ cầu hôn Đại tỷ của con.”

Nạp Lan Khang nhẹ giọng vừa rất đắc ý vừa kiềm nén giọng nói của mình nói.

“Hứ? Chúc mừng Đại tỷ, Đại tỷ tuyệt sắc vô song, tài năng vươn xa, cùng với Lư Lăng Vương đúng là trời sinh một cặp, Vân Khê chúc Đại tỷ và Vương gia trăm năm hạnh phúc.”

Nạp Lan Vân Khê nở nụ cười thật lòng, không hề có chút thành kiến nào khen Nạp Lan Vân Nhược.

“Tam muội muội, muội đừng trách tỷ tỷ, tỷ thực sự không biết điện hạ hắn lại cầu hôn với tỷ, nếu trong lòng muội muội không thoải mái, chờ tỷ tỷ gả qua, muội cũng có thể tiếp, cùng nhau hầu hạ điện hạ.”