Vương Phi Pháp Y

Chương 32

“Tham kiến quốc sư!” Khi mọi người nhìn thấy Dung Ngọc thì đều mở miệng chào hỏi, Dung Ngọc chỉ nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu cho bọn họ đứng dậy.

Nhìn thấy Dung Ngọc ở đây, Lão phu nhân không khỏi muốn gặp riêng hắn. Với thân phận quốc sư, bà cũng phải nể mặt ba phần.

“Bổn quốc sư đến đây chỉ để hỏi một chuyện thôi.”

Dung Ngọc không nhìn mọi người, chỉ liếc về phía vị trí của Nạp Lan Vân Khê rồi chậm rãi nói.

“Không biết quốc sư vì chuyện gì mà lại tới nơi đây.” Lão phu nhân tiến lên một bước, mở miệng hỏi.

“Bổn quốc sư bắt được một người, người này hẳn là người khởi xướng của sự việc ở đây.”

Hắn vừa nói vừa vẫy tay kêu Thanh Tuyền kéo người phía sau tiến lại. Người đó từ nãy đến giờ vẫn đang cúi đầu, bây giờ mới ngẩng đầu lên lần đầu tiên. Tất cả mọi người khi nhìn thấy người bị xích lại là Thẩm Tử Ninh thì vô cùng kinh ngạc.

“Tử Ninh?” Hầu phu nhân Thẩm Tố Thu là người chấn động nhất. Một khi Thẩm Tử Ninh xuất hiện, mối quan hệ này của bà ta sẽ không dứt bỏ được. Lão phu nhân là người luôn không chịu được bất cứ hạt bụi nào trong mắt, bà ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc nếu Lão phu nhân biết được chuyện này.

Vậy nên bà ta hoảng hốt hét lên.

“Quốc sư, đây là có ý gì? Vị này không phải là Thẩm thiếu gia của Tướng phủ hay sao?”

Nghe xong lời của Dung Ngọc, trong lòng Lão phu nhân đã có một số phán đoán, thế nhưng bà vẫn không tin được con cháu của phủ thừa tướng uy nghiêm lại có thể làm ra chuyện như vậy.

“Ngày hôm qua, hắn ta và hai người đàn ông đã chết đã hủy hoại sự trong trắng của hầu nữ kia. Sáng nay hắn ta bị lạc đường, lẻn lên rừng hoa mận. Các thị vệ của phủ quốc sư đã tìm thấy hắn ta, sau bao nhiêu áp lực thì hắn ta cũng chịu nói chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua. Bổn quốc sư cũng rất kinh ngạc, không ngờ rằng hắn ta có thể làm ra việc bẩn thỉu như thế này ngay tại chỗ yên tĩnh của Phật giáo. Bổn quốc sư vốn không muốn quan tâm đến chuyện này, thế nhưng chuyện này lại liên quan đến một người, vậy nên bổn quốc sư mới nhúng tay vào, hiện tại áp giả hắn ta đến đây.”

Dung Ngọc không chần chừ gì liền nói cho bọn họ, thế nhưng cũng không nói đến quá trình, chỉ báo kết quả cuối cùng.

Sau khi hắn ta nói lời này, Nạp Lan Vân Khê trầm ngâm nhanh chóng nhìn về phía hắn ta. Trong lòng nàng liền sinh ra một suy đoán, nhớ đến những lời mà hắn ta nói tối hôm qua, mặt nàng liền nóng lên.

“Tử Ninh, đây là đã xảy ra chuyện gì? Còn không mau đứng lên khỏi mặt đất, đừng để mọi chuyện càng ngày càng tệ.”

Hầu phu nhân còn tưởng rằng cái chết của Liễu Nhi đã là điều tối tệ nhất rồi, thế nhưng vậy mà bây giờ còn có điều tồi tệ hơn nữa. Dung Ngọc hiện tại không những ở đây, mà còn trực tiếp bắt lấy Thẩm Tử Ninh mang hắn ta đến đây. Thật là…kiêu ngạo.

‘Thẩm công tử, nhắc lại lời nói mà ngươi nói cùng bổn quốc sư sáng nay. Nếu có bất kì lời nói không đúng sự thật nào…”

“A…” Thẩm Tử Ninh đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó bịt tai lại lăn lộn trên mặt đất.

Dung Ngọc chậm rãi lấy ra chiếc khăn tay trắng như tuyết, dùng nó lau vết máu đỏ trên dao găm, khóe miệng lập tức hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.

Mọi người trong Hàu phủ đều bị tiếng hét đột ngột này làm cho hoảng sợ, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập khắp nơi, xuyên qua không khí, thâm nhập vào từng lỗ chân lông của mọi người. Tất cả đều không ngờ được vị quốc sư này lại có thể kiêu ngạo như thế, lại có thể vừa nói chuyện vừa cắt đứt một bên tai của người khác, sau đó còn cười như không có chuyện gì xảy ra. Kể cả Hoàng đế có ở đây thì lúc ra tay cũng không thể nào dứt khoát được như vậy có phải hay không?

“Thẩm công tử, người đã làm chuyện gì?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lão phu nhân cũng thầm sửng sốt. Dung Ngọc bình thường không phải là người nhiều chuyện, hôm nay làm đến mức độ này, khẳng định là đã bị tức giận không nhẹ. Việc gì mà có thể khiến cho quốc sư nổi tiếng của Đông Lăng căn thiệp vào sự việc riêng của Hầu phủ?

“Quốc sư tha mạng, ta sẽ thành thành thật thật nói cho mọi người biết, chuyện chính là như thế này…”

Thẩm Tử Ninh lúc này mới cảm thấy hoảng sợ, lúc bị bắt hắn ta cũng từng nói mình là người của Thẩm thường tướng để quốc sư thủ hạ lưu tình*. Thế nhưng hắn ta chỉ cười nhẹ rồi để cho thị vệ bên cạnh trực tiếp khóa chặt hắn ta lại, kéo hắn ấn xuống mặt đất lăn qua lộn lại hai vòng. Hắn ta bị sởn gai ốc đến mức nhngươi chóng khai hết ra mọi chuyện đêm qua xảy ra không dám phản kháng.

Từ khi Dung Ngọc quyết định can thiệp vào chuyện này, hắn ta đã khẳng định rằng mình sẽ không từ bỏ trước khi nhận được câu trả lời thỏa đáng. Vậy nên hắn ta mới đem người đến đây để nhận được kết quả cách trực tiếp và hiệu quả nhất.

“Tử Ninh, ngươi đã nghĩ gì mà lại đi xúc phạm quốc sư?”

Da đầu của Hầu phu nhân lúc này cũng đã tê dại, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Bà ta sợ Thẩm Tử Ninh thú nhận xong sẽ khai cả bà ta ra nên lập tức hét lớn cầu xin hắn ta suy nghĩ lại cho rõ ràng.

“Cô cô, cháu của người bây giờ đã như thế này rồi. Người đừng thúc ép ta nữa, nếu như ta nói dối một chứ, quốc sư nhất định sẽ giết chết ta.”

Tai của Thẩm Tử Ninh truyền đến sự đau đớn, hắn ta vô cùng sợ hãi Dung Ngọc, hắn ta không dám che dấu, nhanh chóng kể lại âm mưu của hắn ta và Thẩm Tố Thu muốn hủy hoại sự trong sạch của Nạp Lan Vân Khê. Hắn ta mang thêm hai người nũa, đều là những người ăn xin trong chợ. Nếu sau khi bị làm nhục mà Nạp Lan Vân Khê không treo cổ, vậy thì hắn ta sẽ để hai người ăn xin kia siết cổ nàng ta rồi treo lên.

Lão phu nhân mở to mắt theo từng lời hắn ta nói, mặt mày bà tái mét, lung lay không vững muốn ngã xuống đất.

“Tố Thu…con, con đã bảo hắn ta làm điều gì?”