Vương Phi Pháp Y

Chương 13

Nạp Lan Vân Khê nhìn thấy Hà ma ma và mấy nha đầu thả lỏng rồi lại hồi hộp. Rõ ràng họ đang lo lắng nàng không thể lấy được món bạc đó. Nàng nghĩ sau khi nàng đã chiếm cứ thân thể này thì xem như là sống lại rồi. Sau này đương nhiên nàng không thể để những người đi theo nàng chịu thiệt được. Chuyện đầu tiên nàng muốn làm là cổ vũ tinh thần của họ.

“Tiểu thư cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi. Người có thể nghĩ như vậy, lão nô rất mừng.”

Giọng nói lạnh lùng và ngữ điệu chắc chắn của Nạp Lan Vân Khê khiến Hà ma ma vui vẻ. Nhưng bà ta chỉ cho rằng đại khái là Nạp Lan Vân Khê bị Lư Lăng Vương từ hôn chịu phải kích động. Cuối cùng nàng cũng không cho phép người khác làm hại tới mình nữa. Thế cho nên hạ nhân trong phủ cũng không dám hô to quát lớn với nàng nữa.

“Ừ. Ma ma, chuyện lúc trước ta không nhớ rõ nữa. Làm sao mà ta đến được phật đường?” Bây giờ đầu óc Nạp Lan Vân Khê rối bời. Nàng nóng lòng muốn làm rõ chuyện này.

“Tiểu thư, canh ba hôm nay người đã bắt đầu trang điểm rồi. Lúc canh năm người đã chuẩn bị xong rồi. Phu nhân tới đây nói là muốn dạy bảo người thuật khuê phòng rồi đuổi chúng tôi ra ngoài. Trong phòng chỉ có mỗi người và bà ta. Chưa được bao lâu, bà ta ra ngoài rồi nói là người dậy sớm quá nên bây giờ buồn ngủ, nhân lúc kiệu hoa chưa tới để người ngủ thêm chút nữa, bảo chúng tôi đừng vào trong làm phiền.”

“Mãi tới khi kiệu hoa tới rồi. Lão nô đợi người khác nghe nói Lư Lăng Vương tới đây đón dâu thì mới bước vào gọi người. Ai biết được sau khi bước vào thì đã không thấy bóng dáng của người đâu nữa.”

Hà ma ma đơn giản kể lại chuyện này một lượt. Nạp Lan Vân Khê cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là hợp mưu. Chắc chắn là lúc hầu phu nhân và nàng ở riêng trong phòng thì bà ta đã làm nàng hôn mê. Sau đó bà ta trấn thủ ở đây ngăn không cho nha hoàn của nàng đi tìm nàng mà lại để Nạp Lan Vân Nhược và Nạp Lan Khang đi tới phật đường. Vừa hay tạo thành một màn bắt kẻ thông da^ʍ. Sau đó thì gạo đã nấu thành cơm rồi. Không chỉ phá hỏng hôn sự của nàng với Yến Linh mà còn tặng luôn nàng cho Thẩm Tử Ninh. Âm mưu này quả thực là không chê vào đâu được.

Nhưng mà bọn họ đâu có ngờ được Nạp Lan Vân Khê đã chết ngay trong lúc bị họ làm hôn mê rồi. Vậy mới để nàng tới đây phá hỏng gian kế của họ.

“Vậy chuyện của Tiểu Thanh là sao? Sao nàng ta lại tìm được ta?”

Nạp Lan Vân Khê nghĩ tới đây thì ngẩng đầu hỏi Hà Ma Ma. Trong lòng nàng mơ hồ có một phỏng đoán không biết là đúng hay sai. Nhưng Hà ma ma nghe thấy câu này xong thì lại phù phù quỳ xuống rồi nói: “Tiểu thư, lão nô có một chuyện phải nói với tiểu thư.”

“Hà ma ma, bà đứng lên rồi nói.” Nạp Lan Vân Khê vừa nhìn thấy dáng vẻ của Hà ma ma thì liền biết ngay là có liên quan đến chuyện của Tiểu Thanh cho nên nàng để bà ta đứng dậy nói.

“Vâng.” Hà ma ma đáp lại một tiếng rồi từ từ đứng dậy. Sau đó bà ta rút một lá thư từ trong tay áo ra đưa cho nàng.

“Đây là lá thứ mà hôm qua Tiểu Thanh giao cho lão nô. Nàng ta nói là nếu nàng ta lỡ xảy ra chuyện gì thì lão nô hãy giao lá thư này lại cho người. Lúc đó lão nô có hơi buồn bực, không ngờ rằng nàng ta thế mà lại chết rồi.”

Nạp Lan Vân Khê hơi đăm chiêu đón lấy lá thư qua. Sau một hồi lâu, nàng mới đọc xong nội dung của bức thư. Sau đó nàng đưa lại cho Hà ma ma để bà ta cũng đọc.

“Hà ma ma, bà thấy thế nào?” Chờ Hà ma ma đọc thư xong, Nạp Lan Vân Khê mới ngẩng đầu hỏi bà ta.

“Tiểu Thanh con nha đầu chết tiệt này, thế mà lại phản bội tiểu thư. Có chết cũng không hết tội.” Sau khi đọc xong lá thư trên khuôn mặt của Hà ma ma hiện lên một tia độc ác, phẫn hận nói.

“Lúc nàng ta đưa thư cho bà không nói gì sao?” Nạp Lan Vân Khê nhìn chằm chằm vào bà ta rồi mở miệng.

“Không có. Bây giờ nghĩ lại vẻ mặt của nàng ta lúc đó hơi kích động. Lúc đó lão nô cũng không hề để ý tới.”

“Ừm. Phu nhân dùng người nhà của nàng ta để uy hϊếp. Nàng ta cũng hết cách rồi. Nếu nàng ta đã để lại bức thư thì hôm nay nàng ta đã mang theo suy nghĩ ắt phải chết mà đi rồi.”

Trong thư Tiểu Thanh nói phu nhân đem tính mạng của người nhà ra để uy hϊếp, buộc nàng ta phải âm thầm trộn lẫn thuốc kí©ɧ ɖụ© và thuốc mê vào trong trà của nàng. Nàng ta không muốn phản bội nàng nhưng lại sợ người nhà gặp chuyện nên âm thầm đổi thành một bao thuốc mê bình thường. Đây cũng là nguyên nhân nàng tỉnh lại trước giờ.

Bây giờ Tiểu Thanh đã chết. Chết không đối chứng. Đối với nàng mà nói dù nàng có nói chuyện này với Nạp Lan Khang thì cũng là chuyện vô bổ thôi. Nạp Lan vốn đã bao che cho bọn họ rồi. Đối với phu nhân mà nói, chuyện bà ta đổi thuốc đã không thể kiểm chứng rồi. Đương nhiên cũng không có cách gì để dùng tính mạng của người nhà Tiểu Thanh ra uy hϊếp.

“Tiểu thư, vậy người định xử lý chuyện này ra sao? Cứ bỏ qua như vậy sao?”

Bây giờ Hà ma ma mới biết được âm mưu của phu nhân và Nạp Lan Vân Nhược đối với Nạp Lan Vân Khê. Bà ta nghĩ đến thì liền thấy kinh hãi. Không ngờ mẫu nữ hai người họ thế mà lại muốn đuổi cùng gϊếŧ tận Nạp Lan Vân Khê. Nếu chuyện hôm nay thật sự thành rồi, vậy thì Thẩm Tử Ninh chẳng qua chỉ là một tên háo sắc. Còn Nạp Lan Vân Khê phải làm thϊếp của hắn há lại có thể sống những ngày tháng tốt đẹp?

“Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy được. Món nợ này ta ghi lại rồi. Đợi số tiền kia tới rồi thì lại cho người nhà Tiểu Thanh thêm một món nữa xem như tiền trợ cấp. Thế cũng không uổng nàng ta vì song toàn mà hi sinh tính mạng.”